Người cảnh sát hơi có tuổi nhìn Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt vô cùng sắc bén, ngữ khí không nặng không nhẹ phân tích với cô: “Cô Hứa, chuyện là thế này, hôm qua chúng tôi đã đến làng du lịch lấy chứng cứ, cũng lấy lời khai của các nhân viên phục vụ, nhưng không ai nhìn thấy Tiêu Thuần đi cùng cô, đến bây giờ cũng chưa liên lạc được với cô ấy”.
“Theo các manh mối chúng tôi có hiện giờ, thì Tiêu Thuần là khả nghi nhất. Chúng tôi đã tìm hiểu, biết cô và Tiêu Thuần có giao tình nhiều năm, là bạn bè thân thiết, còn mối quan hệ giữa cô và Vân Nhu rất tệ. Một thời gian trước cô ta còn từng kiện cáo cô, cô bất mãn với cô ta cũng là chuyện đương nhiên…”
Hứa Tịnh Nhi nghe đến đây thì đã biết người cảnh sát nói thế là có ý gì, ánh mắt cô trở nên nghiêm túc, vẻ mặt cũng đanh lại, ngắt lời ông ta: “Ông nghĩ tôi đang bao che cho Tiêu Thuần sao? Thậm chí còn vu oan giá họa cho Vân Nhu?”.
Hai bàn tay cô chậm rãi siết chặt, hơi tức giận nói tiếp: “Đồng chí cảnh sát, dù mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Thuần tốt đến đâu, mối quan hệ giữa tôi và Vân Nhu tệ đến đâu, thì tôi cũng không đưa ra lời khai giả. Điều này không chỉ phạm pháp, mà còn trái với nguyên tắc làm người của tôi. Tôi sẽ không làm chuyện như vậy!”.
Người cảnh sát già cười khan, giải thích: “Tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở cô, tránh cô hành động theo cảm tính. Nếu cô đã nói vậy thì chúng ta tiếp tục thôi”.
“Cô nói cô chỉ nhìn thấy mắt của hung thủ, cô chắc chắn mình không nhìn nhầm, đó là Vân Nhu thật sao?”.
Hứa Tịnh Nhi cũng hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng, sau đó gật đầu: “Phải, tôi không nhìn nhầm đâu, bởi vì lúc tôi và cô ta giằng co nhau ở vách núi, tôi đã nhìn ở cự ly gần. Lúc đầu đôi mắt đó quả thực rất giống Tiêu Thuần, nhưng lúc nhìn gần thì lại thấy không giống”.
“Tôi và Tiêu Thuần làm bạn nhiều năm, chúng tôi hiểu rất rõ về nhau, đôi mắt đó không phải là của Tiêu Thuần. Vậy nên người muốn giết tôi không phải là Tiêu Thuần, tôi rất chắc chắn”.
Sau đó, cảnh sát lại hỏi thêm mấy câu hỏi, ghi chép xong liền cười nói: “Cô Hứa, cảm ơn sự hợp tác của cô, cô hãy dưỡng thương đi. Nếu sau này cần gì, chúng tôi lại liên lạc với cô”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu đồng ý.
Sau khi cảnh sát rời khỏi phòng bệnh, lại có tiếng bước chân lại gần. Hứa Tịnh Nhi còn tưởng là hộ lý hay Từ Soái quay lại, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Sống mũi Hứa Tịnh Nhi cay cay, nhìn anh không chớp mắt: “Anh đến lúc nào thế?”.
“Vừa đến”, Cố Khiết Thần bình thản đáp: “Nhưng em đang lấy lời khai nên anh chờ ở ngoài”.
Anh vừa nói vừa đi tới, giây tiếp theo đã ôm Hứa Tịnh Nhi vào lòng. Anh ôm lấy cô, cảm nhận được sự ấm áp của cô, trái tim lo lắng đến ngạt thở mới dần bình tĩnh lại.
Tuy anh không nói gì, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn cảm nhận được sự sợ hãi của anh. Cô cũng giơ tay lên ôm lấy eo anh, áp má vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập có chút nặng nề của anh, nhẹ giọng nói: “Khiết Thần, trước khi chưa gặp được anh, dù gì em cũng phải sống, anh yên tâm đi”.
Cố Khiết Thần im lặng một lát mới gần như là cắn răng nói: “Hứa Tịnh Nhi, không có lần sau đâu, nếu không em cứ chuẩn bị làm cô bé ngón tay cái đi”.
Cô bé ngón tay cái?
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, rồi lại chớp mắt, một lúc sau mới hiểu ra. Ý anh là sau này anh đi đâu cũng mang theo cô sao?