Sự buồn bực Hứa Tịnh Nhi bỗng dưng tiêu tan, cô thật sự không đỡ nổi sự tấn công dịu dàng của anh.
Cô không dây dưa vấn đề này nữa, mà mệt mỏi hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh không ngủ à? Anh cũng mệt cả một ngày rồi”.
Đáy mắt của Cố Khiết Thần thoáng lướt qua cảm xúc gì đó, anh đưa tay vén tóc trước trán cô ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Anh còn có chút chuyện cần xử lý, em ngủ trước đi, không cần đợi anh”.
Lại có chuyện cần làm!
Hứa Tịnh Nhi không phải bất mãn, mà là đau lòng, cho nên cô níu lấy tay Cố Khiết Thần: “Ngày mai rồi xử lý có được không? Anh cứ dặn em nghỉ ngơi, bây giờ đổi lại là em dặn anh!”.
Cô vén chăn ra, vỗ giường, mạnh mẽ nói: “Không được đi làm việc nữa, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi! Ngủ!”.
Cố Khiết Thần im lặng đối diện với ánh mắt cô mười mấy giây, sau đó bật cười giống như chịu thua cô, thuận theo bàn tay đang níu lấy của cô mà lên giường, nằm xuống.
Anh rút tay về, ôm Hứa Tịnh Nhi vào lòng, khàn giọng nói: “Ngủ ngon”.
Hứa Tịnh Nhi cọ sát trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái, dịu dàng đáp lại một câu: “Ngủ ngon”, sau đó nhắm mắt ngủ.
Cho đến khi cảm nhận được Hứa Tịnh Nhi đã ngủ say, Cố Khiết Thần mới mở mắt ra. Anh khẽ khàng đẩy cô ra, đứng dậy, đắp chăn lại đàng hoàng cho cô, sau đó ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng làm việc.
Anh đi đến bên cạnh bàn làm việc, kéo ngăn tủ lấy một tài liệu ở trong đó ra, trên đó ghi: Báo cáo phục hồi chức năng cơ thể.
Cứ cách một thời gian, chuyên gia phục hồi chức năng Simon lại viết báo cáo phục hồi chức năng dựa theo tình hình hồi phục cơ thể của Hứa Tịnh Nhi. Anh sẽ định kỳ cho người lấy về, bản này là bản báo cáo mới nhất.
Từ bản báo cáo có thể thấy, qua sự điều trị của Simon, chức năng cơ thể của Hứa Tịnh Nhi đang dần dần hồi phục, nhưng vẫn còn lâu mới có thể hồi phục trạng thái vốn có của cô ấy.
Trước khi cô hoàn toàn hồi phục, anh không dám mạo hiểm thêm nữa.
Sau khi cho bản báo cáo vào máy xén giấy tiêu hủy, Cố Khiết Thần đem theo thuốc lá và bật lửa đi ra ngoài ban công. Anh đốt một điếu thuốc, đôi mắt đen nhìn ra xa, ánh mắt còn tối hơn cả màn đêm.
…
Ngày hôm sau.
Tập đoàn Cố Thị, văn phòng Tổng giám đốc.
Trợ lý Lâm gõ cửa, sau khi được cho phép thì đi vào phòng, đứng trước bàn làm việc, sau đó đặt mười mấy bài báo lên bàn, để Cố Khiết Thần xem qua.
Sau lời cảnh cáo ngày hôm qua, trang nhất các báo hôm nay đều lên bài theo lời anh nói, không ai dám đối đầu với Tập đoàn Cố Thị.
Cố Khiết Thần uể oải liếc qua, bình thản gật đầu.
Lúc này, trợ lý Lâm mới nói tiếp: “Bản hợp đồng một tỷ mà tài khoản đó lan truyền trên mạng xã hội đã được gỡ bỏ. Anh ta khai nhận, có người cho anh ta một số tiền để anh ta đăng lên, còn những cái khác anh ta không biết gì cả”.
“Hôm qua, sở dĩ phóng viên có thể xông vào nhà là vì một người giúp việc cố ý để cửa mở. Người giúp việc đó cũng khai nhận có người cho ông ta một số tiền để ông ta làm vậy”.
“Tôi cứ nghĩ những chuyện này liên quan đến Vân Nhu, nhưng bọn họ đều khai là bác cả Vinh Phương Hoa của anh. Xem ra Vân Nhu cũng chỉ là bị lợi dụng mới đến náo loạn bữa tiệc”.
Cố Khiết Thần nhếch khóe môi, vẫn không nói gì.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, anh nhìn qua rồi bắt máy.
“Khiết Thần, em đây, em bị bệnh rồi, giờ đang ở bệnh viện, anh có thể đến thăm em không?”.
Cố Khiết Thần trả lời: “Được”.