Tiêu Thuần hắng giọng một tiếng, giằng tay ra, giáng cho anh ta một cái bạt tai, một tiếng bốp giòn tan vang lên, khiến cho Từ Soái bỗng ngây người, mơ màng nhìn cô ấy.
Ngay lập tức, Tiêu Thuần dùng sức đẩy anh ta sang một bên rồi ngồi xuống, chỉnh đốn lại chiếc áo đang hơi xộc xệch, quay mặt sang nhìn anh ta: “Chưa chết thì nằm im đi! Dám nhầm em thành mấy cô bạn gái mà anh không nhớ mặt, chán sống rồi à?”.
Từ Soái vẫn còn rất mơ hồ, ngẩn ngơ xoa bên má vừa bị đánh.
Tiêu Thuần lại cảm thấy buồn cười, anh ta đã say đến như vậy rồi, cô ấy có nói gì anh ta cũng chẳng biết, tốn nước bọt làm gì chứ.
Lúc cô ấy đứng dậy định đi, bỗng nhìn thấy ở tủ đầu giường đặt một cái khung ảnh, cô ấy nhìn chăm chú, rồi bước tới cầm khung ảnh lên.
Trong ảnh là một cô gái rất xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, ánh mắt trong sáng thuần khiết, vừa nhìn qua đã khiến cho người ta khao khát được bảo vệ.
Tiêu Thuần ngắm nghía một lúc, nhẹ nhàng đặt bức hình xuống, quay ra nhìn Từ Soái, ánh mắt lại thêm một phần thương hại.
Cũng là một kẻ đáng thương giống như cô.
Mấy năm qua anh ta chơi bời trác táng, suýt chút nữa thì cô ấy quên mất, Từ Soái cũng từng là một kẻ điên tình, giống như cô ấy, cũng yêu nhưng không có được.
Chỉ có điều, ít nhất giờ đây cô ấy còn có thể nhìn thấy người mình thích được hạnh phúc, còn Từ Soái… thì không có cơ hội ấy.
Cô gái mà anh ta thích đã biến mất khỏi thế giới này vào độ tuổi đẹp nhất của đời người, với những điều đẹp đẽ mà cô ấy có, chắc giờ này đã lên thiên đường rồi, cũng coi như một điều an ủi đối với Từ Soái.
Tiêu Thuần mềm lòng, cuối cùng bước lên trước, giúp Từ Soái cởi giày và áo khoác, giúp anh ta đắp chăn, rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
–
Hứa Tịnh Nhi không kịp đợi Tiêu Thuần về đã ngủ rồi, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, chỉ thấy tờ giấy nhắn Tiêu Thuần để lại cho cô, nói rằng cô ấy đã đi làm, bữa sáng đã mua xong, nếu nguội thì cho vào lò vi sóng quay lại rồi ăn.
Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn zalo cho Tiêu Thuần: Yêu cậu, bắn tim ~
Tắm rửa xong, cô ra khỏi phòng, đi sang phòng ăn, nhìn thấy trên bàn bày đủ loại đồ ăn sáng, cô lấy một thanh quẩy cho vào miệng nhai, lúc định mở một chai sữa đậu nành, thì điện thoại của cô bỗng reo lớn.
Cô mở máy ra xem, là Cố Tuyết.
Ngón tay vuốt nhẹ trên màn hình, cô kẹp điện thoại giữa tai và vai, nói: “Tiểu Tuyết…”.
Đang định hỏi làm sao, thì nghe thấy Cố Tuyết thao thao bất tuyệt một hồi, vì vội nên câu nói lủng củng không có trật tự.
Hứa Tịnh Nhi ngây ra một lúc, nhưng cô biết tóm gọn ý chính, chả mấy mà cô có thể suy luận ra được trọng điểm mà Cố Tuyết đang nói.
Sắc mặt cô thay đổi, cũng không còn nghĩ đến bữa sáng nữa, nhanh chóng chạy về phòng, thay đại một bộ đồ thể thao, rồi xách túi tức tốc lao ra khỏi chung cư.
Xuống dưới tầng, ngồi lên xe taxi, cô còn không kịp thở, vội nói: “Bác tài, mau đến Tập đoàn Cố Thị!”.
Trên đường đi, cô không ngừng nhắn tin cho Cố Tuyết, sau đó liên tục thúc giục tài xế lái xe nhanh lên.
Chiếc xe đến trước cửa lớn của Tập đoàn Cố Thị, Hứa Tịnh Nhi trả tiền xe, đẩy cửa bước xuống, sau đó lao như tên bắn, chắc là Cố Tuyết đã dặn dò bảo vệ trước, nên cô không bị ngăn lại, vào thang máy đi thẳng một mạch lên tầng cao nhất.