Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Khiết Thần đang rót nước ở bên cạnh, khóe mắt liếc thấy Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, động tác khựng lại nửa giây rồi mới rót tiếp cho đầy cốc, sau đó lấy thuốc cô cần uống.



Anh đến cạnh giường, chờ cô nghe điện thoại xong, thì đưa cốc nước và thuốc cho cô, bình thản nói: “Uống thuốc đi”.



Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi vẫn còn vẻ không thể tin nổi, đến mức cứ ngồi đờ người ra, không có bất cứ phản ứng gì.



Cố Khiết Thần không nói gì, mà chìa ngón tay ra nhón lấy viên thuốc, kề vào miệng cô, nói: “Há miệng ra”.






Hứa Tịnh Nhi vô thức há miệng ra theo lời anh, Cố Khiết Thần nhét viên thuốc vào miệng cô, rồi lại đưa cốc nước cho cô, nói ngắn gọn: “Uống nước”.



Cô lại ngoan ngoãn uống một ngụm nước, nuốt chửng viên thuốc.



Cố Khiết Thần đặt chiếc cốc lên tủ đầu giường, cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Có phải vụ án có tiến triển gì không?”.



Hứa Tịnh Nhi nghe thấy thế, dường như mới phản ứng lại. Cô ngước mắt lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh, giọng nói hơi khàn khàn: “Hung thủ tự thú rồi, mang theo cả con dao đâm em, mà người đó… là Thuần Thuần”.



Từ lúc xảy ra sự việc đến nay, Tiêu Thuần không xuất hiện, cũng không nghe điện thoại, cứ như đã bốc hơi biến mất. Bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng lại trực tiếp đi đầu thú.



Chuyện này không phải do cô ấy làm, nhưng lại vơ hết tội vào người mình, thừa nhận là muốn giết cô?



Nhất thời, Hứa Tịnh Nhi rất thất vọng.



Cố Khiết Thần gật đầu, dáng vẻ không chút ngạc nhiên, chỉ giơ tay khẽ xoa đầu Hứa Tịnh Nhi, an ủi trong yên lặng.



“Khiết Thần…”, đôi lông mày thanh tú của Hứa Tịnh Nhi nhíu lại, khuôn mặt có vẻ thất vọng không thể che giấu: “Đây là cố ý giết người, tội danh nghiêm trọng như giết người không thành này, chắc chắn Thuần Thuần biết rõ hậu quả. Cô ấy gánh hết tội cho Vân Nhu thì chẳng khác nào tự hủy hoại chính mình”.



“Hơn nữa, lẽ nào cô ấy không quan tâm đến tình cảm bao nhiêu năm của bọn em sao? Cô ấy nhận tội chính là giúp Vân Nhu, rốt cuộc là mối quan hệ gì mà khiến cô ấy bất chấp như vậy chứ?”.



Cô nói một hồi, tâm trạng có chút kích động. Cố Khiết Thần sợ cô làm ảnh hưởng đến vết thương, liền ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô, giúp cô bình tĩnh lại: “Em đừng buồn bã xoắn xuýt ở đây nữa, đi hỏi cho rõ ràng đi. Sáng ngày mai, anh bảo bác sĩ một câu, rồi chúng ta đến đồn cảnh sát, được không?”.



Không thể không nói, Cố Khiết Thần luôn có thể nói trúng điều cô quan tâm nhất, sau đó giải quyết vấn đề giúp cô.



Phải, trong lòng cô có rất nhiều điều không hiểu, rất nhiều nghi vấn về Tiêu Thuần, thế nên ngày nào chưa hỏi được rõ ràng thì ngày đó trong lòng cô không thoải mái, không thể chấp nhận được việc này.



Tiêu Thuần cũng nợ cô một lời giải thích!



Tình bạn thân thiết nhiều năm như chị em, lẽ nào cô ấy chỉ đang diễn kịch, chứ thực ra vẫn luôn ngầm hãm hại cô sao?



Cả đêm Hứa Tịnh Nhi không ngủ, lo lắng thấp thỏm, gần như là đếm giờ đến khi trời sáng.



Sau khi đánh răng rửa mặt, Cố Khiết Thần gọi người mang bữa sáng tới. Cô vốn không muốn ăn, nhưng Cố Khiết Thần bón cho cô từng thìa cháo, cô vẫn nể mặt anh mà ăn hết.



Trợ lý Lâm mua cho cô mấy bộ quần áo mới. Sau khi thay quần áo, Cố Khiết Thần cầm tay cô, hai người rời khỏi bệnh viện, lên xe.



Xe đến cổng đồn cảnh sát, Hứa Tịnh Nhi đang định xuống xe thì chuông điện thoại vang lên. Cô nhìn màn hình, là Vân Nhu gọi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK