Cô dụi mắt, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến bên cửa sổ, mở rèm cửa nhìn ra bên ngoài, bên ngoài đã bắt đầu mưa rả rích.
Ra ngoài chơi phiền nhất là trời mưa, cơn mưa này cũng thật trùng hợp.
Nhưng trời mưa thích hợp để ngủ nhất, Hứa Tịnh Nhi đóng cửa sổ lại, tránh mưa tạt vào. Cô xoay người đi đến bên giường, nằm xuống, ôm gối, nhắm mắt lại.
Bên ngoài không ngừng vang tiếng ầm ầm, tiếng mưa rơi càng lúc càng to, Hứa Tịnh Nhi vừa nghe vừa ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng, chợt nghe điện thoại kêu ting một tiếng.
Cô không quan tâm, xoay người ngủ tiếp.
Cũng không biết ngủ bao lâu, cửa phòng cô vang lên tiếng gõ cửa vội vã.
Hứa Tịnh Nhi đang ngủ say, bỗng nhiên bị làm ồn tỉnh giấc, cô bất mãn nhíu mày, lề mề một lúc lâu mới miễn cưỡng bò dậy, chậm chạp đi mở cửa.
Ngoài cửa là Kiều Sở đang có vẻ rất lo lắng.
Cơn buồn ngủ của Hứa Tịnh Nhi tan đi một chút, hỏi: “Sao vậy? Đêm hôm thế này”.
Kiều Sở quá sốt ruột, vào thẳng vấn đề: “Cô Hứa, tối nay cô có nhìn thấy anh Zoe không?”.
“Cấp trên đại nhân?”, Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Không thấy, không phải anh nói anh ấy đi leo núi rồi sao? Tôi luôn ở trong phòng, không thấy ai cả”.
“Đúng, đúng là đi leo núi rồi, nhưng mấy tiếng đồng trước trời bắt đầu mưa, tôi cứ nghĩ chắc anh Zoe đã về rồi. Vậy mà giờ này tôi vẫn không thấy anh ấy đâu, gõ cửa phòng anh ấy không có ai trả lời, có lẽ không có người ở bên trong, hơn nữa điện thoại cũng không gọi được”.
“Hay là mắc mưa nên anh ấy vẫn còn ở trên núi tránh mưa? Đợi mưa ngớt rồi mới xuống núi?”, Hứa Tịnh Nhi đoán: “Anh cũng không cần lo lắng quá, cấp trên đại nhân leo núi đầy kinh nghiệm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Đợi mưa ngớt rồi, anh ấy sẽ xuống núi thôi mà”.
Kiều Sở nhìn bộ dạng thản nhiên của Hứa Tịnh Nhi, rõ ràng là không biết tính nghiêm trọng của sự việc, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc hơn: “Cô Hứa, nếu chỉ là mưa bình thường thì đương nhiên không cần lo lắng, nhưng… cô không xem tin tức sao? Vừa rồi mới đăng cảnh báo mưa to, còn có gió lớn, nếu anh Zoe vẫn ở trên núi, e rằng sẽ xảy ra nguy hiểm, hoặc là đã xảy ra chuyện rồi”.
Cảnh báo mưa to gió lớn?
Hứa Tịnh Nhi vốn cho rằng chỉ là mưa to bình thường thôi, sao lại đột ngột như vậy?
“Không thể để anh Zoe ở một mình trên núi, không thể…”, không biết Kiều Sở nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt dần trở nên bất an. Anh ta cố gắng kìm chế, cố hết sức bình tĩnh nói: “Cô Hứa, bây giờ tôi lên núi tìm anh ấy, cô cứ ở đây đợi, chúng ta giữ liên lạc với nhau, nếu anh Zoe về thì kịp thời báo cho tôi một tiếng”.
“Đợi đã!”.
Cơn buồn ngủ của Hứa Tịnh Nhi biến mất, ý thức tỉnh táo lại, cô kéo Kiều Sở lại, nói: “Anh bình tĩnh đã, lúc này anh tùy tiện lên núi cũng có thể gặp nguy hiểm. Hơn nữa, sóng ở trên núi vốn đã không ổn định, cộng thêm mưa to gió lớn, chẳng khác nào không có sóng, sao tôi giữ liên lạc với anh được? Hay là chúng ta liên lạc với đội cứu hộ trước, để người chuyên nghiệp đi tìm”.
“Không đợi được nữa! Tôi phải đi ngay! Giữ liên lạc!”, Kiều Sở rút tay mình về, quay người rời đi.
Hứa Tịnh Nhi không cản được, khẽ thở dài. Cô quay người về phòng, cầm điện thoại lên xem, có một tin nhắn chưa đọc.