Tiêu Thuần bước ra từ phía sau Tả Tư, từng bước đi đến chỗ Bạch Ngọc Phương, đứng ở trước mặt bà ta. Hai người nhìn nhau mấy giây, sau đó Tiêu Thuần quay lại đối diện với mọi người.
Cô ấy hất cằm ra hiệu cho MC, MC hiểu ý, vội vàng đưa microphone cho cô ấy.
Tiêu Thuần cầm lấy microphone, đường nhìn lại chuyển sang Bạch Ngọc Phương, nói: “Mẹ, mẹ muốn đối chất thế nào? Mẹ muốn phủ nhận video này phải không? Vậy con nói cho mẹ biết, video này là con quay, là con gửi tin nhắn cho mẹ, đợi mẹ trả lời, sau đó con nhờ vào định vị tin nhắn tìm được vị trí của mẹ, lần theo đến đó và lén quay lại”.
“Mọi thứ trong video đều là con tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe được. Con cũng không thể tin rằng mẹ của con lại làm ra chuyện như vậy, nhưng sự thật lại khiến con rất thất vọng”.
Sắc mặt Bạch Ngọc Phương tái nhợt, cố gắng bình tĩnh, quát lên: “Thuần Thuần, mẹ biết con và Hứa Tịnh Nhi thân với nhau, nhưng có những chuyện không được ăn nói bậy bạ”.
“Ăn nói bậy bạ?”, Tiêu Thuần bật cười, trong mắt tràn ngập sự thất vọng và giễu cợt: “Mẹ là mẹ con, mẹ nghĩ con sẽ vu khống mẹ mình để giúp bạn bè sao?”.
Bạch Ngọc Phương nhắm mắt lại, môi mấp máy, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại kìm nén. Tiếp đó, bà ta khe khẽ thở dài: “Thuần Thuần, mẹ không biết Hứa Tịnh Nhi đã nói gì với con mà con đứng ra chỉ trích mẹ như vậy, nhưng con là con gái mẹ, dù con có làm gì, mẹ cũng sẽ không trách con”.
Nói xong, bà ta không cho Tiêu Thuần cơ hội nói tiếp, mà chuyển đề tài sang ông cụ Cố: “Chuyện mẹ không làm, mẹ sẽ không thừa nhận tội danh đó. Thật ra người khác có nói thế nào đi nữa cũng chỉ là lập trường của mỗi người, chi bằng hỏi ông cụ Cố xem tình cảm giữa chúng tôi mấy năm qua như thế nào, ông ấy là người hiểu rõ nhất tôi có từng hãm hại ông ấy, dẫn dắt ông ấy làm chuyện gì hay không. Nếu ông cụ cũng cho rằng tôi làm hại ông ấy, vậy mới đúng thật là lỗi của tôi”.
Ngay sau đó, bà ta đưa microphone sang cho ông cụ Cố, nhẹ giọng hỏi: “Ông cụ Cố, ông nói vài câu đi”.
Tiêu Thuần nhíu chặt mày, hai tay cũng siết chặt lại.
Mẹ của cô quả không hổ danh là bác sĩ tâm lý, tố chất tâm lý đúng là mạnh thật. Bà ấy biết đối chất với cô sẽ không chiếm ưu thế, cho nên dùng mấy lời “mẹ tha thứ cho con” để chặn miệng cô ấy, rồi quay sang ông cụ Cố.
Nghe câu hỏi của Bạch Ngọc Phương, mọi người đều chuyển hướng nhìn sang ông cụ Cố, đúng là… người trong cuộc đứng ra nói chuyện mới có sức thuyết phục nhất.
Ông cụ Cố chống gậy, run run đứng dậy. Bởi vì ông ấy đã nằm trên giường mấy tháng, gương mặt hao gầy, vẻ ngoài già nua, nếp nhăn trên mặt nhiều thêm, ngũ quan yếu ớt, không nhìn kỹ thì không nhận ra được đó là ông cụ Cố.
Nhưng dù sao ông ấy cũng đã bị bệnh một trận, có sự thay đổi như vậy cũng không kỳ lạ. Mọi người không để trong lòng, chỉ quan tâm câu trả lời của ông ấy.
Ông cụ Cố đứng trước microphone, giọng nói trầm thấp của tuổi già vang lên: “Ngọc Phương không làm chuyện gì gây tổn hại đến tôi, mọi người đừng quan tâm đến video và đoạn ghi âm không xác thực đó. Hãy tiếp tục lễ cưới đi, bây giờ tôi chỉ muốn chứng kiến lễ cưới của cháu tôi được tiến hành tiếp, nhìn thấy nó được hạnh phúc”.
Lời này nói ra đồng nghĩa vở kịch cũng dừng lại ở đây.
Ông cụ Cố còn không cảm thấy Bạch Ngọc Phương có vấn đề gì, những người khác có điên đảo thị phi, lời ra tiếng vào thế nào cũng chỉ là tên hề nhảy múa mà thôi.
Bạch Ngọc Phương hơi nhếch khóe miệng, còn chưa kịp nở nụ cười thì một giọng nói khác lại vang lên: “Cô Bạch, bây giờ đến lượt cháu và cô đối chất”.