Phải đấy, Vân Nhu tự tin xuất hiện ở đây, chân tình nói ra những lời đó, nghe không giống giả chút nào, nếu như giữa cô ta và Cố Khiết Thần không có tình cảm, thì cô ta việc gì phải có mặt ở đây?
Cô ta là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, lẽ nào cô ta lại đến đây để người ta chê cười? Như vậy không hợp lý.
Lúc này Cố Khiết Thần bảo vệ Hứa Tịnh Nhi, cũng có thể là do đã tuyên bố với mọi người Hứa Tịnh Nhi là nữ chủ nhân nhà họ Cố, anh không thể nào tổn thương Hứa Tịnh Nhi trước mặt bao nhiêu người được, như vậy khác nào làm bẽ mặt ông cụ Cố luôn yêu thích Hứa Tịnh Nhi! Cho nên, anh chỉ có thể hi sinh Vân Nhu, để Vân Nhu chịu thiệt.
Vân Nhu ám thị Chu Mỹ Kỳ hỏi, đúng thật là cố ý hướng mọi người nghĩ như thế, Cố Khiết Thần chọn Hứa Tịnh Nhi, đã khiến cô ta mất mặt, nhưng dù cô ta có thất bại, thì cũng phải giành được sự đồng tình cho bản thân.
Thế là, vào lúc ánh mắt của mọi người hướng về cô ta, hai mắt cô ta rưng rưng lệ, trực rơi mà không rơi, cô ta nhìn Cố Khiết Thần với vẻ bi thương, miệng hé ra rồi lại nín lặng, cuối cùng không nói gì cả, giống như là chấp nhận vì anh mà chịu thiệt thòi.
Mọi người không khỏi xuýt xoa.
Người đẹp rơi nước mắt sao có thể không khiến cho người ta thương hại, huống hồ, cô ta còn tỏ ra vẻ yêu thương sâu đậm, đúng thật là khiến không ít người bất bình thay cô ta!
Hứa Tịnh Nhi nhìn biểu cảm thay đổi như chớp nhoáng của Vân Nhu, cảm giác thấy phục cô ta từ tận đáy lòng, cô ta là nghệ sĩ gì vậy, đáng ra phải là diễn viên chứ, các thể loại cảm xúc muốn có là có, cái chức ảnh hậu phong cho cô ta cũng không quá đâu!
Cố Khiết Thần vốn là người kiệm lời, trước giờ anh sẽ không đôi co với những người không quan trọng, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái.
Cho nên từ đầu đến cuối, anh không hề để tâm đến sự có mặt của Vân Nhu.
Thấy phóng viên này hỏi một cách tùy tiện, Cố Khiết Thần ngước mắt lên, cuối cùng cũng chịu nhìn sang Vân Nhu, nhưng chỉ liếc một cái, rồi lại quay sang phía Chu Mỹ Kỳ.
Ấn tượng của anh đối với Chu Mỹ Kỳ này còn nhiều hơn cả Vân Nhu, bởi vì cô ta là phóng viên ban nãy cứ công kích Hứa Tịnh Nhi.
Cố Khiết Thần không cười không giận, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút rồi lên tiếng nói: “Cô là ai?”.
Đột nhiên được hỏi, Chu Mỹ Kỳ ngây ra một lúc, rồi mới giơ tấm thẻ phóng viên ở trước ngực lên trả lời: “Tôi là phóng viên của báo Daily…”.
Lời vừa nói ra, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Cô mà xứng được phỏng vấn tôi sao?”.
“…”, Câu nói của Chu Mỹ Kỳ bỗng bị tắc ở cổ họng, sắc mặt xanh rồi lại tái, tái rồi lại xanh.
Cố Khiết Thần nhếch mép, không thèm nhìn cô ta nữa, ánh mắt lại hướng về Hứa Tịnh Nhi, giọng nói trở lại vẻ dịu dàng đến khó tin: “Vợ tôi cũng là phóng viên, chỉ cô ấy mới được phỏng vấn tôi”.
Dừng một lúc, đôi môi anh khẽ cong lên, tiếp tục nói: “Phóng viên Hứa, không cần phải lấy danh nghĩa việc công để làm việc tư, muốn hỏi gì cứ hỏi đi”.
Hứa Tịnh Nhi sao có thể không biết, Cố Khiết Thần đang giúp cô dạy dỗ Chu Mỹ Kỳ. Người khác đánh cô một cái, thì anh phải giúp cô đánh trả gấp nhiều lần, cô đã quen với việc tự bảo vệ bản thân, nhưng giờ đây, cảm giác được anh bảo vệ mới ngọt ngào làm sao!
Mặc dù cô đã tin Cố Khiết Thần rồi, nhưng còn một vấn đề mà cô thật sự rất muốn hỏi.
Hứa Tịnh Nhi hắng giọng, lấy chiếc micro từ trong tay Cố Khiết Thần, cong môi, miệng nói từng câu tròn vành rõ chữ: “Vân Nhu có thật là cô con dâu mà mẹ anh đã chọn không?”.