Hứa Tịnh Nhi bỏ chạy.
Cô không biết lối đi nào có thể xuống núi, cũng không suy nghĩ nhiều, hầu như trực giác mách bảo là cứ rẽ phải. Thế là cô cố gắng kéo dãn khoảng cách với người mặc đồ đen.
May mà thời gian này cô luôn tập với Simon nên thể chất tăng lên đáng kể. Dù vết thương đau tới mức khiến cô không ngừng toát mồ hôi thì cô vẫn có thể cố gắng chạy tiếp.
Người mặc đồ đen không hề bị thương, hành động đương nhiên nhanh nhạy hơn cô. Hơn nữa có vẻ như kẻ này cũng thường xuyên rèn luyện cơ thể, vì bước chạy của hắn rất nhanh và chắc, luôn theo sát Hứa Tịnh Nhi.
Mấy lần kẻ này đuổi kịp Hứa Tịnh Nhi và vung con dao trong tay lên.
Hứa Tịnh Nhi vừa chạy vừa cảnh giác. Cô né trái né phải, nhưng cũng khó tránh khỏi bị cứa phải vài đường. Cô đau tới mức khuôn mặt dần dần cắt không ra hột máu, đầu gối bỗng mềm nhũn, cả cơ thể đổ nhào về phía trước, lăn mấy vòng.
Cùng với cú lăn, có không ít đất đã rơi xuống núi, phát ra âm thanh đáng sợ.
Hứa Tịnh Nhi nghiến răng, chống tay xuống đất gắng gượng đứng dậy. Đồng thời lúc này, kẻ mặc đồ đen đã chạy tới, dừng lại cách cô chỉ tầm ba bước chân
Rõ ràng kẻ này nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đã không còn đường để chạy nữa. Hắn nhếch miệng cười, đôi mắt hiện lên vẻ điên cuồng và tà ma.
Hắn cũng không vội. Có vẻ thấy Hứa Tịnh Nhi đã cùng đường nên hắn giơ dao lên, tiến gần về phía Hứa Tịnh Nhi.
Hắn tiến lên thì Hứa Tịnh Nhi lại lùi về sau một bước.
Do mất nhiều máu, đôi mắt Hứa Tịnh Nhi bỗng trở nên mơ hồ. Ý thức trong đầu cô dần biến mất. Cô phải thoát được trước khi chính mình bị ngất, nếu không sẽ bị kẻ mặc đồ đen kia tùy ý xử lý.
Kẻ mặc đồ đen tiến lên thêm bước nữa. Hứa Tịnh Nhi nín thở, bặm môi, cô gắng dùng chút sức lực cuối cùng.
Kẻ mặc đồ đen bước tới bước cuối cùng, dùng dao đâm thẳng về phía bụng Hứa Tịnh Nhi. Hứa Tịnh Nhi nhanh mắt chộp lấy cánh tay của hắn, ghim chặt. Đầu con dao lúc này chỉ cách bụng cô đúng một lớp da, không đâm sâu hơn được nữa.
Kẻ mặc đồ đen nhìn khuôn mặt tái mét cùng cơ thể run rẩy của Hứa Tịnh Nhi. Đúng là không biết lượng sức mình.
Nhưng có lẽ sức lực lúc mà con người khát khao sự sống nhất đã giúp cô bùng nổ khả năng vô hạn. Hứa Tịnh Nhi chộp chặt tay hắn đẩy ra. Mũi dao dần bị đẩy ra ngoài.
Cả hai bên kháng cự trong im lặng, Gió đêm thổi càng mạnh hơn, vù vù vang lên bên tai và lạnh tới mức khiến Hứa Tịnh Nhi phải run rẩy, loạng choạng.
Cuối cùng thì cô cũng không cầm cự được lâu. Con dao vốn đã được đẩy ra lại một lần nữa bị ghì lại gần.
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Tịnh Nhi dường như nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Một giây sau, ai đó đã tung chân đạp chính xác vào bụng của kẻ mặc đồ đen.
Lực đá rất mạnh lại bất ngờ khiến kẻ mặc đồ đen bị đá bật ra, con dao rời tay, lao trong không gian và rơi xuống bên cạnh.
Kẻ mặc đồ đen định lao tới nhặt nhưng người kia đã nhanh hơn. Chỉ với ba hai ba bước, người đó đã kịp đá con dao ra xa hơn nữa.