Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chiếc hộp nho nhỏ hình vuông.



Hứa Tịnh Nhi nhìn chiếc hộp với vẻ kỳ lạ. Cô không biết đây là gì, bèn lên tiếng hỏi: “Khiết Thần, đây là gì vậy?”



Đây chắc không phải là thuốc giảm đau mà anh nói tới đấy chứ? Thế nhưng cô nhìn xuôi, nhìn ngược thì thấy cái hộp nhỏ như này sao có thể khiến cô hết đau được.



Khiết Thần không trả lời ngay lập tức mà bước tới, đặt chiếc hộp nhỏ lên kệ tủ đầu giường. Sau đó anh ra vẻ một chút rồi lập tức tắt đèn trong phòng.



Căn phòng trở nên tối hơn, Hứa Tịnh Nhi vốn đã không hiểu gì, giờ lại càng hoang mang. Cô mở miệng, còn chưa kịp hỏi là Khiết Thần định làm gì thì đã bị sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt.






Một đường sáng lấp lánh được chiếu ra từ chiếc hộp, rọi thẳng lên bức tường phía giường bệnh. Trên bức tường trắng hình thành một màn hình.



Hóa ra chiếc hộp nhỏ này là một máy chiếu cỡ nhỏ.



Chỉ có điều, Khiết Thần làm tới mức này để làm gì?



Khiết Thần đi tới bên giường, lật chăn ra, ngồi xuống bên cạnh Hứa Tịnh Nhi. Anh cầm điện thoại mở một video.



Đoạn video được phát ngay trên màn hình. Hứa Tịnh Nhi xem, bèn hỏi: “Đây…chẳng phải là bộ phim trước đây chúng ta từng xem sao?”



Đây chính là bộ phim mà Cố Tuyết lấy danh nghĩa của cô hẹn Khiết Thần xem. Chỉ có điều sau đó Từ Soái là người đi xem cùng cô gái.



“Đúng vậy”, Khiết Thần thản nhiên đáp lại.



“Vì vậy…anh muốn em xem phim để thay đổi sự chú ý của em sao?”



Người đàn ông vẫn gật đầu: “Đúng vậy”.



Anh dừng lại rồi bổ sung thêm một câu: “Tất cả các loại thuốc em phải dùng bây giờ đều tuân thủ nghiêm ngặt theo lời dặn của bác sĩ. Thuốc giảm đau không được uống nhiều”.



Thôi được. Khiết Thần vì muốn cô mau chóng hồi phục nên dù có nghiêm khắc với mình thì cô cũng biết anh vì muốn tốt cho cô.



Chỉ có điều…



Hứa Tịnh Nhi cười nói: “Khiết Thần, phim này em xem qua rồi. Anh muốn thay đổi sự chú ý của em thì ít nhất cũng phải chọn bộ phim nào em chưa từng xem qua chứ?”



“Em xem rồi sao”.



Giọng nói của Khiết Thần trở nên trầm thấp lạ thường. Anh quay qua nhìn cô với ánh mắt âm u. Bắt đầu dùng giọng nói đầy sức hút của mình nói với cô: “Thế nhưng anh muốn cùng em xem một lần”.



Hứa Tịnh Nhi sững sờ.



“Ngày hôm đó anh đã định cùng em đi xem rồi. Hơn nữa anh cũng đã đi được nửa đường. Chỉ là sự cố xảy ra đột ngột quá nên anh phải xử lý”.



Bởi vì anh chưa từng giải thích về tâm trạng của mình bao giờ nên khi Khiết Thần nói điều này anh có phần ngập ngừng, cổ họng cứ như bị chặn lại. Rồi cuống cùng anh mới nói tiếp: “Hứa Tịnh Nhi, em bây giờ có muốn xem cùng anh không?”



Bộ phim hôm đó anh không hề thất hứa. Cô vốn tưởng anh không muốn tới, sau đó xem được bản tin thời sự thì cô biết là mình đã hiểu lầm anh.



Chỉ là cô không ngờ anh thật sự muốn cùng cô xem phim.



Do hôm đó xem không thành nên anh mới chuẩn bị những thứ này, muốn bù đắp cho cô.



Và hơn nữa một người trước giờ luôn hành động dứt khoát như Khiết Thần thì giờ đã học được cách hỏi ý kiến của cô…



Một cảm giác lạ lẫm trỗi dậy bên trong Hứa Tịnh Nhi. Cô không hề ngốc. Sau khi tỉnh lại, Khiết Thần đối xử dịu vàng với cô hơn nhiều, thậm chí còn dịu dàng hơn cả ba năm trước.



Sự thay đổi đột ngột đương nhiên là có lý do. Bởi vì cô đã liều mạng đỡ nhát dao cho anh, đã khiến anh cảm động nên anh mới đối xử tốt với cô như vậy. Hay là, anh ấy thật sự thích cô như những gì Cố Tuyết từng nói?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK