Cô đoán không sai, quả nhiên người đàn ông mập mờ với cô Bạch là ông Tả!
Ông Tả ngũ quan sắc nét, tướng mạo hiền hòa, nhưng toàn thân lại tỏa ra khí chất của của người nhiều năm lăn lộn trên thương trường, là một cái gì đó rất mạnh mẽ, khiến người ta không thể coi thường.
Hứa Tịnh Nhi chỉ đối mặt với ông ta vài giây, liền quay đi, cụp mắt xuống.
Tả An chợt nắm lấy tay của Hứa Tịnh Nhi, ngón tay cô hơi cứng lại, có điều rất nhanh đã thả lỏng ra, phối hợp với anh ta, để mặc cho Tả An nắm tay, từ từ bước tới.
Dù sao giờ bọn họ cũng là “người yêu”, vở kịch cần diễn vẫn phải diễn tròn vai.
Tiến lại gần, Tả An dừng bước, Hứa Tịnh Nhi cũng dừng lại, sau đó nghe Tả An lễ phép nói: “Con chào bố, cô ấy là bạn gái của con, Hứa Tịnh Nhi”.
Anh ta quay sang nhìn Hứa Tịnh Nhi nói: “Tịnh Nhi, chào hỏi đi”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu, cũng lễ phép thưa: “Bác Tả, cháu chào bác, lần đầu gặp mặt, cháu là Hứa Tịnh Nhi”.
Lúc cô nói câu này, Cố Khiết Thần và Tả Tư vừa hay đang đi đến cửa phòng ăn, Tả Tư thấy thế cau mày, miệng nhếch lên một nụ cười hờ, còn Cố Khiết Thần chỉ liếc Hứa Tịnh Nhi một cái, khóe mắt như có một tia sáng nhỏ nhoi lóe lên.
Ông Tả có vẻ hứng thú với Hứa Tịnh Nhi, cẩn thận quan sát Hứa Tịnh Nhi một lượt, cười rồi nói: “Nếu đã là bạn gái của Tả An, thì bác sẽ gọi cháu là Tịnh Nhi nhé, cháu không ngại chứ?”.
Hứa Tịnh Nhi vội cười: “Đương nhiên là không ạ, bác Tả, bác gọi sao cũng được ạ”.
Ông Tả cười hài lòng, nói tiếp: “Tối qua ngủ có ngon không? Có chỗ nào không quen không?”.
Mặc dù câu nói này chỉ là hỏi han quan tâm bình thường, nhưng Hứa Tịnh Nhi có thể cảm nhận được ông ta còn có ý gì khác, có khi nào… mặc dù không bắt được cô, nhưng ông ta vẫn có chút nghi ngờ chuyện tối qua không?
Bất luận thế nào, cô cũng phải ứng phó cẩn thận, không thể để lộ sơ hở.
“Không ạ, cháu ngủ rất ngon, cảm ơn bác đã quan tâm”.
“Vậy ư?”, ông Tả vẫn nhìn cô chằm chằm: “Nhưng bác thấy sắc mặt cháu không tốt lắm, cháu không cần phải khách sáo, sau này có khi sẽ thành người một nhà, có gì cứ nói thẳng”.
Hứa Tịnh Nhi giữ giọng bình tĩnh, đáp: “Bác Tả, cháu thật sự không phải nói lời khách sáo gì đâu, đúng là ngủ rất ngon, chắc là do hôm qua ngồi máy bay cả nửa ngày nên mệt, ngủ một giấc đến sáng luôn.
Ông Tả lúc này mới gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Vào lúc Hứa Tịnh Nhi cho rằng chủ đề này sẽ dừng lại ở đây, thì ông ta lại nhìn Tả An nói: “An, Tịnh Nhi có thật là không phải khách sáo không? Có thật là con bé ngủ một giấc đến sáng, không mất ngủ, không có gì không quen không?”.
Hứa Tịnh Nhi còn chưa kịp thở phào, thì lại bị làm cho thót tim, trái tim như treo ngược trên cổ họng vậy.
Ông Tả không hổ danh là bá chủ thương trường, hóa ra vừa nãy là cố ý dụ cô nói rằng mình ngủ rất ngon, nói câu ngủ một giấc đến sáng, rồi để Tả An xác nhận.
Bởi vì Tả An ngủ cùng phòng với cô, cô có động tĩnh gì, chắc chắn Tả An sẽ biết rõ.
Nếu như tối qua Tả An không tỉnh lại, thì Hứa Tịnh Nhi cũng không hoang mang, thế nhưng tối qua Tả An lại tỉnh, cũng biết rất rõ cô có đi ra ngoài…
Cho nên, lời nói dối của cô sắp đổ bể rồi sao?