Là vì lúc nãy ngâm nước nóng quá lâu, nên cô hơi choáng sao?
Tiêu Thuần cũng đã thay xong quần áo, thấy thế liền quan tâm hỏi: “Tịnh Nhi, cậu sao vậy?”.
Hứa Tịnh Nhi nghĩ chắc chỉ là nhất thời, lát nữa cô ra ngoài hít thở không khí trong lành sẽ không sao, liền bình thản đáp: “Không sao, đi nào, chúng ta đi ăn cơm, mình đói rồi”.
“Mình cũng thế, đi đi đi, chúng ta đi ăn đại tiệc”.
Hai người rời khỏi khu vực suối nước nóng, đi về phía nhà hàng Tây ở làng du lịch. Nhà hàng Tây ở đây cũng nổi tiếng xa gần, làm bít tết rất ngon, mùi vị rất tuyệt, rượu vang ở đây lại càng đầy đủ các loại.
Nhưng còn chưa đi đến nhà hàng Tây, Hứa Tịnh Nhi lại cảm thấy choáng váng dữ dội, khiến con đường trước mắt cô cũng trở nên vặn vẹo, cơ thể không khỏi lảo đảo.
Tiêu Thuần đang khoác cánh tay cô lập tức cảm nhận được ngay, vội vàng dừng chân đỡ cô: “Tịnh Nhi, cậu không khỏe sao?”.
“Mình hơi choáng đầu”, Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, giọng nói cũng có chút khó hiểu: “Chắc là lúc nãy ngâm người lâu quá”.
“Mình đã bảo cậu đừng ngâm lâu quá, cậu có nghe đâu”.
Tiêu Thuần mắng một câu, thấy sắc mặt cô không tốt, chỉ đành nói: “Vậy không ăn nữa, chúng ta về phòng nghỉ ngơi, cậu nằm đi. Chờ lúc nào cậu hồi sức, xem cậu muốn ăn gì thì chúng ta lại ăn sau”.
Dứt lời, Tiêu Thuần dìu Hứa Tịnh Nhi về phía tòa nhà dành cho khách. Lúc đến đại sảnh ở tầng một, chuông điện thoại của cô ấy bỗng vang lên.
Cô ấy dùng một tay rút điện thoại ra nhìn màn hình, nói với Hứa Tịnh Nhi: “Điện thoại của công ty, chắc là tìm mình có việc gấp, mình phải nghe máy đã”.
Dừng một lát, cô ấy nói: “Cũng không biết phải nói chuyện bao lâu, để mình bảo nhân viên phục vụ đưa cậu về phòng trước”.
Cô ấy vẫy tay, gọi một nhân viên phục vụ, dặn dò một chút. Nhân viên phục vụ gật đầu, thay thế vị trí của Tiêu Thuần, đỡ lấy cánh tay Hứa Tịnh Nhi, đi về phía thang máy.
Nhân viên phục vụ đưa Hứa Tịnh Nhi đến tận giường trong phòng, sau khi chắc chắn cô không còn yêu cầu gì khác, mới xoay người rời đi, đóng cửa phòng lại.
Cảm giác choáng váng càng ngày càng rõ rệt, cả thế giới như đang xoay vòng đảo lộn. Cô ngả người xuống giường, còn không có sức để kéo chăn, trước mắt tối đen, cứ thế lịm đi.
…
Không biết đã qua bao lâu, Hứa Tịnh Nhi mơ hồ có cảm giác mình đang được ai đó dìu, sau đó đặt lên thứ gì đó, rồi dường như bị di chuyển.
Cô theo bản năng muốn mở mắt ra nhìn xem là hiện thực hay giấc mơ, nhưng mí mắt nặng nề như có một ngọn núi lớn đè xuống, không sao mở ra được.
Cùng với sự di chuyển, bên tai dường như có gió thổi qua. Gió rất lạnh, lạnh đến mức cô bất giác run rẩy.
Ý thức đứt quãng, dường như cô đang mơ một giấc mơ rất dài, hơn nữa còn bị bóng đè, rõ ràng có cảm giác đang xảy ra chuyện gì đó, nhưng không thể mở mắt xem là chuyện gì.
Cuối cùng, tất cả cũng trở nên yên tĩnh, không còn cảm giác bị di chuyển, chỉ có điều… luồng gió lạnh lẽo kia vẫn thổi vào người cô không ngừng, đến mức ý thức mơ hồ của cô cũng bị sự lạnh lẽo này làm cho dần tỉnh táo.
Khoảnh khắc Hứa Tịnh Nhi khó khăn nhấc được mí mắt lên, một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, cô theo phản xạ ngước mắt lên, nhìn thấy…