Hứa Tịnh Nhi dừng bước, quay người lại: “Vậy thì xem thôi”.
Hai người soát vé rồi đi vào phòng chiếu, không ngờ rằng hàng ghế mà Hứa Tịnh Nhi ngồi toàn là ghế trống.
Tết nhất thế này, rạp chiếu phim gần như là chật kín. Lúc Cố Tuyết đặt vé, cũng chỉ còn có hai ghế này, vậy những ghế trống kia là do người ta chưa đến sao? Nhưng lúc cô vào đã là muộn rồi, bộ phim đã chiếu được năm phút rồi mà…
Mặc dù khó hiểu, nhưng Hứa Tịnh Nhi cũng không nghĩ nhiều, sau khi tìm thấy ghế của mình, thì phát hiện… rõ ràng chỗ của Từ Soái ngay cạnh chỗ cô, nhưng anh ta không ngồi cạnh cô, mà lại chọn một vị trí cách cô hẳn sáu ghế.
“Anh… chỗ của anh ở đây cơ mà!”. Hứa Tịnh Nhi vẫn bé tiếng nhắc nhở, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Từ Soái cũng bé tiếng trả lời: “Tôi không thích ngồi gần như thế, cho nên tôi đã mua hết cả dãy ghế này rồi, cô cứ kệ tôi, cô có thể nhìn thấy tôi ngồi đây là được rồi”.
Có thể nhìn thấy anh ta là được rồi? Cái quái gì thế…
Hứa Tịnh Nhi nhún vai, cũng chẳng buồn đi hiểu suy nghĩ kỳ cục của anh ta, cô đeo cặp kính 3D lấy ở bên ngoài vào, tựa lưng vào ghế, mắt hướng về màn hình.
Bộ phim kết thúc đã là mười một giờ, hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Từ Soái nói: “Muộn lắm rồi, để tôi đưa cô về”.
Hứa Tịnh Nhi không từ chối, ở đây quá đông người, không tiện gọi xe, cô không cần thiết phải làm khó bản thân.
Xe về đến dưới tòa nhà, Hứa Tịnh Nhi tháo dây an toàn, trước khi mở cửa xuống xe, lại nhắc nhở một câu: “20 chai rượu mạnh, nhớ chưa!”.
Từ Soái ho mạnh hai tiếng, gần như nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nhớ! Từ Soái tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm!”.
Hứa Tịnh Nhi hài lòng xuống xe, đi vào tòa nhà.
Chung cư cách biệt thự Từ Soái ở đúng một thành phố, lúc anh ta từ chung cư của Hứa Tịnh Nhi về là hơn 12 giờ, về đến nhà đã là gần hai giờ.
Bận rộn cả một ngày như vậy, Từ Soái về đến nhà liền nằm luôn ra giường, chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành.
Ấy vậy mà nằm chưa được hai phút, điện thoại đã lại reo lên.
Từ Soái định coi như không nghe thấy, nhưng điện thoại tắt đi lại tiếp tục reo, cứ như âm thanh ma không ngừng réo bên tai. Đầu óc anh ta không chịu được nữa, bèn cầm lên nghe.
Giọng đàn ông trầm ấm phát ra, đi thẳng vào chủ đề: “Xem phim cùng cô ấy xong chưa?”.
Biết ngay là Cố Khiết Thần mà!Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Từ Soái không vui nói: “Lời ngài căn dặn, tiểu nhân này dám không nghe sao? Yên tâm, tôi đã xem phim cùng cô ấy rồi! Có điều, anh muốn biết tình hình thì gọi điện cho vợ anh mà hỏi, sao lại làm phiền tôi!”.
“Muộn rồi, tôi không muốn làm phiền cô ấy”.
Từ Soái cảm giác như có một nhát dao đâm thẳng vào tim: “Vậy là anh không nỡ gọi vợ của anh dậy, nhưng lại nỡ gọi tôi dậy sao?”.
“Ừ”.
“…”. Anh ta đã tạo nghiệp gì, mà lại bị đôi vợ chồng này thay phiên nhau bắt nạt vậy chứ!
Cố Khiết Thần im lặng một lát rồi nói tiếp: “Anh ngồi cạnh cô ấy à?”.
“… Không, chẳng phải anh đã cho người mua hết cả dãy ghế rồi sao, không phải là không muốn tôi ngồi cạnh cô ấy à? Khiết Thần, không phải tôi nói anh, nhưng anh là người bảo tôi đi xem phim với cô ấy, rồi lại không cho tôi ngồi cạnh cô ấy, rốt cuộc là anh bị làm sao thế?”.