Trợ lý thứ hai hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, Tô Tử Thiến và anh ấy lan truyền tin đồn ba năm, không phải vẫn luôn đồn sẽ có tin tốt đấy sao? Mọi người nói xem có phải anh ấy bí mật đi nhận giấy chứng nhận với Tô Tử Thiến không? Cho nên Tô Tử Thiến mới bỗng nhiên bặt vô âm tín, cũng không xuất hiện quảng bá nữa. Vì gả cho nhà giàu làm cô chủ rồi nên không cần xuất đầu lộ diện nữa”.
Trợ lý thứ ba gật đầu, nâng gọng kính trên sống mũi lên, như Sherlock Holmes nhập vào người: “Tôi cảm thấy không phải là Tô Tử Thiến. Tôi nghe một số blogger tiết lộ rằng Tô Tử Thiến bị cấm sóng một cách bí mật. Tôi nghĩ Tô Tử Thiến đi theo bên cạnh anh ấy ba năm, anh ấy vẫn không thừa nhận thân phận cô ta, nếu nói người duy nhất mà anh ấy có thể thừa nhận thì chỉ có người vợ chưa cưới Hứa Tịnh Nhi năm xưa mà thôi”.
“Mọi người nhìn đi, bài phỏng vấn này là ai viết? Hứa Tịnh Nhi viết đấy! Nên biết rằng nam thần Cố Khiết Thần rất khiêm tốn, không thích xuất hiện trước công chúng. Phỏng vấn lần này ngay cả tình trạng hôn nhân cũng tình nguyện tiết lộ, tôi cá một trăm tệ, người vợ bí mật của anh ấy là Hứa Tịnh Nhi!”.
Không ngờ vừa dứt lời, trợ lý thứ ba đã bị tát cho một bạt tai. Cái tát mạnh đến mức làm cô ta suýt chút nữa đứng không vững, sững cả người.
Hai người trợ lý khác tận mắt nhìn thấy Vân Nhu vung tay tát một bạt tai cũng trở nên sững sờ.
Đáy mắt Vân Nhu tràn ngập lửa giận, nhưng trên gương mặt xinh đẹp mê người ấy vẫn nở nụ cười, cười đến mức khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Cô ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mới áp chế lửa giận xuống. Cô ta khôi phục bộ dạng dịu dàng vô hại, nói một cách nhỏ nhẹ: “Em không sao chứ? Vừa rồi chị xin lỗi, bản nhạc kia luyện mãi không xong, mấy ngày nữa là phải lên sân khấu biểu diễn rồi. Các em cũng biết, buổi diễn đầu tiên đối với chị quan trọng đến mức nào mà đúng không?”.
Ba người trợ lý đương nhiên là gật đầu liên tục.
“Chị hi vọng chị thuê các em với mức lương cao, trong thời gian làm việc phải tập trung tinh thần, được chứ?”.
“Vâng, chúng em biết sai rồi, chúng em sẽ không nói chuyện linh tinh trong thời gian làm việc nữa”.
Vân Nhu tươi cười, lúc này cô ta mới nhìn sang trợ lý thứ ba, nhìn dấu năm ngón tay trên mặt người trợ lý, trong mắt có vẻ lo lắng: “Chắc em đau lắm nhỉ? Đợi lát nữa chị sẽ mua chút thuốc cho em, tính vào tiền của chị. Ngày mai cho em nghỉ làm một ngày, nghỉ ngơi cho tốt”.truyen
Trợ lý thứ ba miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn chị Nhu”.
“Được rồi, vậy tiếp tục luyện tập thôi”.
Vân Nhu uyển chuyển quay đi, ngồi xuống trước đàn piano, hai tay đặt lên phím đàn, tiếp tục đánh đàn.
…
Ngày mở tiệc gia đình theo thường lệ.
Cố Khiết Thần đích thân lái xe đưa Hứa Tịnh Nhi về. Vừa về đến nhà cũ, hai người xuống xe, Cố Khiết Thần dắt tay Hứa Tịnh Nhi một cách tự nhiên đi vào nhà chính.
Cố Tuyết là người đầu tiên chạy ra, chạy ào tới chỗ Hứa Tịnh Nhi muốn ôm cô, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Cố Khiết Thần buộc phải phanh gấp, thế là cô ta dừng lại trước Hứa Tịnh Nhi với khoảng cách chỉ có nửa bước chân.
Cô ta chỉ đành dùng ánh mắt quan sát Hứa Tịnh Nhi, quan tâm hỏi: “Chị dâu, vết thương của chị đỡ hơn chưa? Em vốn muốn đi thăm chị, nhưng…”.
Sau đó cô ta lại cảm giác được ánh nhìn chết chóc của anh họ mình, sợ đến mức trái tim run rẩy, không nói tiếp được nữa.
Hứa Tịnh Nhi tò mò hỏi tới: “Nhưng… gì?”.