Tả Tư lại cười: “Hứa Tịnh Nhi, vừa nãy tôi nói nhầm rồi, chúng ta chỉ là đồng minh, không phải là bạn bè, chuyện về bố tôi, tôi không cần phải tiết lộ với cô. Nhưng tôi nghĩ chắc cô cũng nên biết chừng mực nhỉ?”.
Hứa Tịnh Nhi không nói gì nữa, gật đầu.
Xem ra cô và Tả Tư chỉ có thể đến được bước hợp tác, đó là lật đổ Tả An. Dù sao cô ta vẫn là người nhà họ Tả, vẫn có suy tính của riêng mình.
Nhưng như vậy cũng rất hợp tình hợp lý, nếu cô ta giúp Cố Khiết Thần và nhà họ Cố vô điều kiện thì mới là khó tin.
“Đúng rồi”.
Tả Tư gõ ngón tay thon nhỏ của cô ta vào điện thoại, nói: “Vừa nãy trợ lý của tôi gọi điện thoại tới, Tả An và bố tôi đã biết tin cô được bảo lãnh. Nếu bố tôi đã đưa ra chứng cứ, muốn định tội cho cô thì chắc chắn sẽ không bỏ dở giữa chừng. Còn Cố Khiết Thần vì cứu cô mà để lộ tin mình chưa chết. Tiếp theo, chắc chắn bố tôi và Tả An sẽ có hành động mới, cô đã nghĩ xong tiếp theo nên làm thế nào chưa?”.
“Có chút suy nghĩ rồi”.
Hứa Tịnh Nhi nói mấy từ như vậy rồi không nói nữa, mà hỏi: “Chỉ hai chúng ta nói thôi sao? Không bàn bạc với Cố Khiết Thần à?”.
Tả Tư nhíu mày, cười khẽ: “Cố Khiết Thần đã toàn quyền ủy thác mọi chuyện cho tôi giải quyết, đương nhiên hai chúng ta nói chuyện thôi là được”.
Ngừng một lát, cô ta nói đầy hàm ý: “Hứa Tịnh Nhi, cô cũng thấy tình hình hiện giờ của Cố Khiết Thần rồi đấy, sức khỏe anh ấy quá yếu, chỉ có thể nằm một chỗ tĩnh dưỡng, cũng không thể tham gia vào cuộc thảo luận của chúng ta được”.
“Dù cô có suy nghĩ gì với Cố Khiết Thần, có lời nào muốn nói với anh ấy, hoặc là anh ấy có tâm tư gì với cô, thì cũng phải chờ chúng ta đánh bại Tả An, tìm hiểu xem rốt cuộc Tả An đã làm gì với cơ thể Cố Khiết Thần. Chờ chữa khỏi cho Cố Khiết Thần rồi thì lại thảo luận chuyện của hai người đi”.
“Hơn nữa… nói một câu khó nghe, cô và Cố Khiết Thần đã ly hôn, bây giờ tôi mới là vợ chưa cưới của anh ấy, tôi thay mặt cho anh ấy, đây cũng là chuyện đương nhiên chứ?”.
Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi hơi sầm xuống, vẻ mặt có chút mất mát, giọng nói cũng trở nên chán nản: “Không cần nói nữa, tôi hiểu hết”.
Khuôn mặt Tả Tư tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, cô ta mỉm cười hài lòng: “Cô có thể nói ra suy nghĩ của cô rồi”.
Hứa Tịnh Nhi day ấn đường, hít sâu một hơi, sau khi bình ổn tâm trạng vì phải chịu cú sốc, cô mới lại lên tiếng: “Nếu Cố Khiết Thần không lộ mặt, không thể chứng minh anh ấy vẫn còn sống, thì tôi cũng không thể rửa sạch hiềm nghi. Vậy nên, tôi cần Cố Khiết Thần ra mặt, mở cuộc họp báo, làm rõ hiểu lầm là tôi giết anh ấy. Đồng thời, anh ấy ra mặt cũng có thể lấy lại niềm tin của các cổ đông Cố Thị dành cho mình. Như vậy thì cho dù Tả An mở cuộc họp cổ đông lần nữa thì cũng khó mà ngồi vào được ghế Tổng giám đốc. Dù sao hiện giờ, cổ phần trong tay anh ta vẫn ít hơn một nửa của tôi”.
Tả Tư nghe một lúc, dần nhíu mày lại: “Tôi phải suy nghĩ đã”.
Đáy mắt Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng lóe lên một tia u ám, cô đứng dậy nói: “Cô cứ từ từ suy nghĩ, tôi lại đi thăm Cố Khiết Thần đây”.