Lúc này Cố Khiết Thần mới rời mắt khỏi khuôn mặt anh ta, nhìn xuống bữa sáng anh ta đang xách trong tay, rồi giơ tay ra nói: “Đưa cho tôi”.
“Anh đói rồi à?”, trợ lý Lâm vừa nói vừa đưa bữa sáng cho anh.
Để Cố Khiết Thần có thể ăn nhiều hơn, anh ta còn nhiệt tình giới thiệu: “Bữa sáng của nhà này ngon lắm, tôi mua hẳn mấy món anh thích ăn…”
Còn chưa nói xong, Cố Khiết Thần đã ngắt lời anh ta không chút khách sáo: “Tôi không đói”.
“Hả?”.
Cố Khiết Thần lại ném thêm một câu: “Hứa Tịnh Nhi không được bị đói”.
“…”
Dứt lời, Cố Khiết Thần không quan tâm đến trợ lý Lâm nữa, xách theo bữa sáng, xoay người đi về phía phòng bệnh Hứa Tịnh Nhi đang ở đó.
Hứa Tịnh Nhi cũng không ngủ sâu giấc lắm, lúc Cố Khiết Thần đẩy cửa bước vào, cô nghe thấy tiếng động, lập tức mở bừng mắt. Sau đó nhận ra mình đang nằm trên giường, cô liền ngồi bật dậy.
Cô ngoảnh sang nhìn Cố Khiết Thần, xoa đôi mắt, tầm mắt vẫn có chút mơ hồ: “Em ngủ bao lâu rồi?”.
“Được tý thôi”.
Cố Khiết Thần bước tới, lắc bữa sáng trong tay trước mắt cô: “Em không được bị đói, đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi, sau đó ngủ tiếp”.
“Em…”, Hứa Tịnh Nhi vốn định nói không có khẩu vị, nhưng mới nói được một chữ, cô bỗng nhớ ra gì đó, liền nuốt những lời còn lại vào bụng.
Bây giờ ông nội bị như vậy đã đủ khiến Cố Khiết Thần phiền lòng rồi, vốn dĩ sức khỏe cô đã không tốt, không được để Cố Khiết Thần thêm lo lắng nữa.
Hứa Tịnh Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng”.
Cô vén chăn lên, đang định xuống giường, thì Cố Khiết Thần đã đặt bữa sáng lên tủ đầu giường, rồi chìa tay ra ôm cô vào phòng tắm mới đặt cô xuống.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười với anh, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
…
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Cố Hùng biết chuyện của ông cụ Cố, vội vàng cùng vợ là Vinh Phương Hoa chuẩn bị vào viện thăm, vừa thay xong quần áo thì tiên sinh gọi điện thoại tới.
Ông ta và Vinh Phương Hoa nhìn nhau, sau đó bấm nút nghe, giọng nói cung kính: “Tiên sinh”.
Giọng nói của người đứng sau vang lên: “Chắc hiện giờ ông đã biết tin ông cụ Cố hôn mê bất tỉnh rồi chứ?”.
Cố Hùng đầu tiên là sửng sốt, sau đó không khỏi khâm phục ông ta.
Chuyện ông cụ Cố xảy ra chuyện tối hôm qua, ngay cả người nhà họ Cố như ông ta cũng mới biết sáng nay, vậy mà tiên sinh còn biết trước cả ông ta nữa.
“Đúng vậy, tôi vừa biết tin, đang chuẩn bị đến bệnh viện thăm ông ấy”.
Người đứng sau bật cười: “Không cần đi thăm đâu, tôi có thể nói luôn cho ông biết kết quả, có lẽ ông cụ Cố sẽ không tỉnh lại nữa đâu”.
“Nghiêm… nghiêm trọng đến vậy sao?”.
Bao năm nay, ông cụ Cố vẫn rất quan tâm đến Cố Hùng, ông ta ít nhiều cũng có tình cảm, lúc này trong lòng bỗng trở nên nặng nề.
“Không nghiêm trọng thì sao cơ hội của ông có thể đến được chứ?”.
Câu nói này rõ ràng là có hàm ý, Cố Hùng nhíu mày: “Tiên sinh, ý ông là sao?”.
Ông ta bỗng nghĩ ra gì đó: “Chắc không phải… chuyện của ông ấy là do ông lên kế hoạch đấy chứ?”.
“Phải”.
Người đứng sau không giấu giếm gì: “Dù Cố Khiết Thần có thận trọng đến đâu, thì cũng không đề phòng được quân cờ tôi đã cài cắm từ nhiều năm trước”.
Ông ta nói vậy rồi thôi, không nhắc đến chuyện này nhiều, nói tiếp: “Lần này, tôi lại tặng ông một món quà lớn, giúp ông cướp đoạt Cố Thị. Ông thông minh lên chút đi, đừng làm hỏng việc nữa, cơ hội hiếm có như thế này sẽ không có lần thứ ba đâu”.
“Món quà gì vậy?”.
“Ra ký nhận chuyển phát nhanh đi”.
Sau khi tắt máy, Cố Hùng xuống dưới tầng, giật lấy chuyển phát nhanh mà người giúp việc vừa cầm vào, nhanh nhẹn mở ra. Khi nhìn thấy thứ ở bên trong, mắt ông ta liền sáng lên.
Ông ta vui mừng hết sức, bàn tay run rẩy lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Khiết Thần.