Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ đã ở bên nhau một thời gian rồi, nhưng Cố Khiết Thần lại chưa từng tỏ tình với cô, mặc dù anh rất chiều cô, nhưng đối với một người con gái mà nói, có một màn tỏ tình lãng mạn cũng là một nghi thức không thể thiếu.



Không nghe thấy chính miệng anh nói thích cô, ít nhiều cô cũng có một cảm giác bất an nhất định.



Chỉ là, Cố Khiết Thần vẫn luôn không chịu chủ động mở lời, cô cũng từng không ít lần ra ám hiệu cho anh, vậy mà không biết anh thực sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu, nhất quyết không chịu nói với cô lời ngọt ngào nào!



Cho nên cô không ám thị nữa, mà đổi thành nói thẳng luôn!



Hứa Tịnh Nhi ho nhẹ một tiếng, bất chấp, cố làm ra vẻ kiêu ngạo, hất cằm lên nói tiếp: “Cố Khiết Thần, anh có thể tỏ tình rồi, em nghe đây!”.



Lúc đó, Cố Khiết Thần nhìn cô, trong ánh mắt phản chiếu hình ảnh bông tuyết bay bay, cũng phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn tự tin của cô.






Cô chờ anh lên tiếng, nhưng đôi môi của anh lúc động lúc không, cuối cùng cô vẫn không chờ được lời tỏ tình của anh, chỉ thấy đôi bàn tay to lớn của anh khẽ đặt sau lưng cô, kéo lại gần anh.



Anh cúi đầu, đặt đôi môi của anh lên môi cô, hôn thật chặt, hoa tuyết bay bay, rơi xuống người bọn họ.



Mắt của Hứa Tịnh Nhi mở to, thế giới của cô khi đó bỗng quay cuồng.



Đó là nụ hôn đầu của cô, cũng là nụ hôn đầu tiên của bọn họ…



Cô không biết phải làm sao, cảm giác trái tim cô đập rất nhanh, mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, sau cùng tất cả mọi cảm giác đều đọng lại trên nụ hôn uyển chuyển của Cố Khiết Thần.



Nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến khi cô sắp ngất đi vì thiếu oxy, Cố Khiết Thần mới bỏ cô ra. Ngón tay ấm áp vuốt ve đôi môi vừa bị anh hôn đến ửng đỏ kia, rồi cô nghe thấy tiếng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng anh: “Lần sau nhớ thở nhé”.



Vốn dĩ mặt của Hứa Tịnh Nhi đã đỏ rồi, nghe anh nói như thế thì càng đỏ hơn, nhìn anh quở trách.



Cái anh này… chả cho người ta chuẩn bị tâm lý gì cả.



Không báo trước mà cướp đi nụ hôn đầu của cô, mặc dù không giống như trong tưởng tượng, nhưng cô vẫn ngập tràn hạnh phúc.







Hứa Tịnh Nhi biết, nụ hôn của anh đã thay cho lời tỏ tình, muốn anh mở miệng vốn dĩ là điều không thể.



Có điều…



“Cố Khiết Thần, anh không tỏ tình cũng không sao, để em làm cho!”.



Anh không tiến thì cô tiến, anh bước một bước, cô có thể bước mười bước, cô tuyệt đối sẽ không để khoảng cách của hai người xa nhau!Đọc nhanh tại TruyenApp.Online



Lúc đó, bọn họ đứng trên đỉnh núi ngắm tuyết, đỉnh núi này có thể nhìn xuống toàn bộ thủ đô, toàn bộ cảnh đêm tuyệt đẹp đều nằm trong tầm mắt.



Hứa Tịnh Nhi đi tới hàng rào, hai tay đặt cạnh miệng thành hình cái loa, lớn tiếng hét vọng ra xa: “Cố Khiết Thần, em thích anh, em thích anh, em thích anh, em thích anh!”.



Giọng nói của cô vang khắp đỉnh núi, còn có tiếng vọng lại.



Cô hét xong, quay đầu lại cười, Cố Khiết Thần đứng sau lưng cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không dời, ánh mắt của họ chạm nhau giữa không trung, bầu trời đầy tuyết, đã trở thành một bộ phim của chính họ.



Tuyết đầu mùa, nụ hôn đầu, lần đầu tỏ tình, đã trở thành hồi ức mà cô trân quý nhất.



Cô cho rằng, Cố Khiết Thần không tỏ tình với cô, là vì anh quen với việc che giấu tình cảm vào tim, sau ba năm ở nước ngoài, cô mới dần hiểu ra, không phải anh không nói, mà là anh không yêu.







Giây phút bông tuyết rơi xuống cửa kính ô tô, chân của Cố Khiết Thần vẫn không kiềm chế được mà đạp phanh xe.



Anh thẫn thờ nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, tinh thần dần dần hoảng hốt…



Anh ý thức nhìn vào kính chiếu hậu, đã chẳng còn thấy gì ở đó nữa, bóng dáng của Hứa Tịnh Nhi sớm đã biến mất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK