Do Vân Nhu bị chảy máu quá nhiều, hơn nữa nhìn tình hình nhát đâm có vẻ không ổn, lúc này xoa dịu tinh thần của cô ta là quan trọng nhất. Nhân viên cấp cứu kia không khỏi lên tiếng: “Ai là Khiết Thần? Có thể đi theo không?”
Câu này vừa thốt ra, Cố Khiết Thần cảm giác rõ ràng cơ thể của cô gái trong lòng anh co rúm lại, bàn tay vô thức túm lấy áo anh. Anh cảm thấy đau lòng đến ngạt thở, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn nhân viên cấp cứu kia, sau đó làm như không nghe thấy gì, ôm Hứa Tịnh Nhi lên, bước về phía chiếc xe mà Từ Soái lái tới.
Bọn họ không ngồi xe cấp cứu mà tự lái xe đi.
Từ Soái thấy thế, mà tình hình này cũng không thể bỏ mặc Vân Nhu đang bị thương được, anh ta chỉ đành gật đầu: “Tôi đi theo!”.
Trước tiên anh ta chạy tới bên cạnh xe mình, chờ Cố Khiết Thần cẩn thận đặt Hứa Tịnh Nhi vào ghế lại phụ, đứng thẳng người dậy, anh ta vội vàng móc chìa khóa xe ra đưa cho Cố Khiết Thần, nói: “Khiết Thần, tôi đi xem Vân Nhu thế nào giúp anh, có chuyện gì thì gọi điện thoại nhé”.
Anh ta vỗ vai Cố Khiết Thần, rồi lại chạy về phía xe cứu thương, nhảy lên xe.
Xe của Cố Khiết Thần, xe cứu thương, xe cảnh sát, và cả xe mà đám phóng viên ngồi, cứ thế ùn ùn tiến về phía bệnh viện.
…
Vừa đến bệnh viện, Vân Nhu đã được đẩy vào phòng phẫu thuật. Từ Soái nhìn đèn đỏ sáng lên bên trên, đau đầu đến mức phải day ấn đường.
Nếu cô ta không có vấn đề gì lớn còn may, nếu tay cô ta có chuyện gì thật, ảnh hưởng đến việc đánh đàn thì khó giải quyết rồi đây.
Cố Khiết Thần lái xe đến bệnh viện, xuống xe rồi vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe, cởi dây an toàn, rồi ôm Hứa Tịnh Nhi bước vào trong.
Cô không có vết thương bên ngoài rõ ràng nên chỉ đến phòng khám, bảo bác sĩ kiểm tra cẩn thận, xem có khó chịu chỗ nào không.
Bác sĩ khám thật cẩn thận, sau khi thăm hỏi liền nói: “Cô ấy không có gì đáng ngại, chỉ là cơ thể hơi thiếu nước, bảo cô ấy uống nhiều nước, nghỉ ngơi đầy đủ là được”.
Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi lóe lên, ý thức dần hồi phục. Sau khi bình tĩnh một chút, cuối cùng cô cũng lấy lại được giọng nói: “Bác sĩ, trước đó tôi bị người ta tiêm thuốc vào bắp tay, khiến thần kinh bị tê liệt, chân tay toàn thân không có bất cứ cảm giác gì, có thể xét nghiệm ra được không?”.
Vừa rồi tất cả mọi người đều chứng kiến cô cầm dao đâm Vân Nhu bị thương, nhưng cô không làm việc đó, cô phải có chứng cứ chứng minh không phải do mình làm, nếu không dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa được oan.
Bác sĩ đáp: “Vậy thì phải kiểm tra chuyên sâu hơn, bây giờ tay chân cô vẫn chưa có cảm giác sao?”.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Chỉ một lúc đó thôi, lúc sau tôi lại ngất lần nữa, thời gian không dài lắm, nhưng lúc tỉnh lại thì đã lấy lại cảm giác”.
“Không thể nào, thời gian thuốc này còn lại trong cơ thể sẽ không ngắn như vậy. Cô chắc chắn mình bị tiêm thật chứ?”.
“Tôi chắc chắn”.
Bác sĩ nhíu mày, dường như nghĩ là cô đang nói dối.
Cố Khiết Thần ở bên cạnh nói luôn: “Sắp xếp làm xét nghiệm đi, chờ có kết quả thì hãy kết luận!”.
Bác sĩ vô thức nhìn Cố Khiết Thần một cái, vốn định mắng anh đừng tùy tiện can dự vào việc khám bệnh của bác sĩ, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng như phủ sương, cùng với khí thế vô cùng nguy hiểm của anh, thì sợ đến mức lập tức nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Ông ta gật đầu lia lịa: “Tôi đi sắp xếp ngay đây”.