Thời gian vừa rồi, mối quan hệ giữa cô và Cố Khiết Thần tốt lên, cũng không ngừng được hâm nóng, cô đắm chìm trong sự dịu dàng của Cố Khiết Thần một lần nữa, suýt chút thì đã quên mất người này.
Nhắc mới nhớ, từ lần trước Hứa Tịnh Nhi cãi nhau với Tô Tử Thiến ở bữa tiệc thường niên của Tập đoàn Cố Thị đến giờ, cô chưa gặp lại cô ta, giờ nghĩ lại mới thấy, thậm chí là trên truyền hình, báo đài hay tạp chí, hình như đều không thấy tin tức có liên quan đến cô ta nữa, cứ như cô ta mai danh ẩn tích vậy.
Nhưng với đầy rẫy các lời mời đến dự buổi ra mắt phim điện ảnh của cô ta, thì không thể có chuyện không lộ diện được…
Rốt cuộc là sao?
Tô Tử Thiến nhìn cô, lại không hề bất ngờ, ban nãy trong bữa tiệc, cô ta đã thấy Cố Khiết Thần ôm cô, khóe miệng còn nở nụ cười nhạt, trên gương mặt đẹp trai anh tuấn không biểu cảm đó, thoáng hiện lên nét dịu dàng như có như không.
Ba năm qua, cô ta đã cùng Cố Khiết Thần tham dự rất nhiều buổi tiệc, đều không được đãi ngộ như thế, anh trước nay đều lạnh lùng giữ khoảng cách, nào có bao giờ thấy anh dịu dàng tình cảm!
Ba năm bên anh, cô ta còn chẳng có được chút thương hại từ anh, Hứa Tịnh Nhi vừa trở về, đã dễ dàng cướp đi tất cả mọi thứ của cô ta! Còn cô ta giờ đây lại rơi vào cảnh tượng như thế này…
Hứa Tịnh Nhi và Tô Tử Thiến đều có tâm sự trong lòng, không ai nói với ai lời nào, cũng nhất thời không làm gì cả, cho đến khi một âm thanh đinh tai vang lên.
“Tô Tử Thiến, con đàn bà khốn nạn không biết xấu hổ! Hôm nay coi như tao đã tóm được mày rồi!”.
Hai người phụ nữ lao nhanh vào nhà vệ sinh, Tô Tử Thiến còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị giữ trái giữ phải, sau đó, một người phụ nữ trang điểm vô cùng quý phái bước vào, Tô Tử Thiến ngẩng mặt lên, liền bị giáng cho mấy cái tát thật mạnh vào mặt.
Âm thanh đó gần như vang khắp cả không gian, mặt của Tô Tử Thiến sưng đỏ lên.
“Con khốn nạn, Cố tổng không cần mày nữa, thì mày nhắm vào chồng bà à? Tô Tử Thiến, tao nói cho mày biết, còn dám đong đưa với chồng tao, cố ý quyến rũ chồng tao, thì lần sau không chỉ thế này thôi đâu!”.
“Bị phong sát, không có tiền, liền tính dựa dẫm vào đàn ông à? Bảo sao Cố Tổng coi thường loại đàn bà như mày, vứt bỏ mày, mày đúng là cái loại khiến người ta kinh tởm!”.
“Tô Tử Thiến, đừng để tao nhìn thấy mày nữa, nếu không, tao sẽ cho mày không sống nổi ở cái đất thủ đô này đâu!”.
“Chúng ta đi!”.
Hai người phụ nữ giữ người Tô Tử Thiến nghe thế, liền hất Tô Tử Thiến ra, cô ta không đứng vững, ngã đập mạnh vào tường.
Người phụ nữ đó hắng giọng vẻ khó chịu, rồi quay người rời đi trên đôi giày cao gót.
Hứa Tịnh Nhi không ngờ mình lại chứng kiến cảnh này.
Ban nãy cô còn đang nghĩ, tại sao thời gian gần đây Tô Tử Thiến không có tin tức gì, thế mà người phụ nữ đó lại cho cô câu trả lời.
Hóa ra, Cố Khiết Thần đã cắt đứt quan hệ với Tô Tử Thiến…
Từ bao giờ vậy? Hay là sau buổi tiệc thường niên đó, cô ta chọc giận Cố Khiết Thần, nên anh mới “chia tay” cô ta, còn phong sát cô ta, dẫn đến việc cô ta giờ đây, vì tiền mà chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.
Cô từng cho rằng, Tô Tử Thiến là “chân ái” của Cố Khiết Thần, nhưng giờ xem ra là cô nghĩ nhiều rồi?
“Aaaa…”.
Tô Tử Thiến tơi tả ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh băng, bỗng hét lên một cách kỳ lạ, cô ta nhìn Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt u ám căm hận, giống như muốn giẫm nát cô vậy.
“Hứa Tịnh Nhi, cô nhìn thấy bộ dạng này của tôi chắc là vui lắm đúng không?”.