Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, rồi lại chớp mắt, đầu óc hơi mơ hồ, không biết bản thân có nghe nhầm hay không.
Nhưng sau đó Cố Khiết Thần không nói gì nữa, đôi mắt đen láy càng lúc càng trầm xuống, cô cảm nhận được đôi môi của anh dần hạ xuống, đến lúc chuẩn bị hôn cô, Hứa Tịnh Nhi quay phắt mặt sang một bên.
“Đợi đã!”.
Hứa Tịnh Nhi cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, cô hít một hơi sâu, rồi mới quay mặt lại, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào Cố Khiết Thần, cô vô thức cắn vào môi dưới, rồi nói: “Vừa nãy anh nói là muốn… muốn có con?”.
Cố Khiết Thần im lặng vài giây, rồi bình thản đáp: “Ừ”.
“…”.
Hóa ra không phải cô nghe nhầm, mà là thật, Cố Khiết Thần lại… lại đề cập muốn có con với cô?
Kết hôn sinh con với Cố Khiết Thần là mơ ước lớn nhất của cô ngay từ giây phút cô thích Cố Khiết Thần, cô từng vô số lần vẽ ra tương lai của hai người trong trí tưởng tượng của mình, hạnh phúc, đẹp đẽ, thậm chí nằm mơ cô cũng cười, như một đứa mê trai vậy.
Nhưng mà… tất cả mọi chuyện đều không được như cô mong muốn, cô tưởng tượng đẹp đẽ bao nhiêu, thì hiện thực lại vô tình bấy nhiêu.
Cô và Cố Khiết Thần đến với nhau đều không cam tâm tình nguyện, cho nên lúc trước, khi Cố Khiết Thần bảo cô uống thuốc tránh thai, nói không muốn có thêm bất cứ mối liên hệ không cần thiết nào với cô, cô rất buồn, rất tổn thương, nhưng không hề trách anh.
Hôn nhân không hạnh phúc, vốn dĩ không nên kéo theo một đứa trẻ vô tội, cô đã thấy rất nhiều mối liên hôn nhà hào môn, những đứa trẻ được sinh ra trong các cuộc hôn nhân vì lợi ích đó, căn bản không được hưởng sự ấm áp của gia đình, hoặc là trở thành công cụ, hoặc là bị bỏ rơi.
Bản thân cô chính là như vậy.
Bố mẹ cô cũng kết hôn vì sự nghiệp, bọn họ không có nền tảng tình yêu nào, chỉ vì lợi ích của gia tộc mà đến với nhau, cô và Triển Vọng chẳng phải kết tinh gì của tình yêu, cho nên, từ lúc nhỏ cô đã thấy các bạn khác mỗi lần về nhà đều được bố mẹ ân cần hỏi han, còn cô về nhà thì học đủ thứ.
Mẹ rất ít khi ôm cô, bố rất ít khi khen cô, thậm chí bọn họ còn rất ít khi về nhà, bọn họ luôn bận rộn với công việc, hay tiệc tùng, nhiều lúc ở nhà chỉ có cô với Triển Vọng.
Đây là nguyên nhân khiến tình cảm giữa cô và Triển Vọng khăng khít hơn phần lớn các cặp chị em khác, những đứa trẻ khác có tình yêu của bố mẹ, còn cô và Triển Vọng chỉ có nhau.
Người duy nhất có thể khiến cô cảm nhận được tình thân, là ông nội cô trước khi mất, ông nội thật lòng yêu thương cô và Triển Vọng, nhưng sức khỏe ông không tốt, không thể ở với bọn cô được lâu.
Sau đó, cô gặp ông cụ Cố, cô yêu quý ông cụ Cố như vậy, chắc cũng là vì trong tiềm thức, cô đã coi ông ấy như ông nội của mình.
Sau khi bị hủy hôn, bố của cô đã không nương tình mà đẩy cô ra nước ngoài, lúc một mình ở nước ngoài, đặc biệt là mỗi dịp lễ tết, cô thật sự rất buồn.
Lúc đó cô đã thề, nếu như cô sinh con, thì nhất định phải là với người đàn ông mà cô yêu, mà người ấy cũng yêu cô, con của bọn họ, sẽ được sinh ra trong sự mong đợi của tình yêu, con của cô sẽ có một gia đình ấm áp, hạnh phúc, sẽ có tình yêu của mẹ, và sự bao bọc của bố.
Cố Khiết Thần muốn có con, cô không thấy lạ, dù sao nhà họ Cố cũng chỉ có anh là độc đinh, nhà họ Cố cần người thừa kế, anh không thể nào không muốn có con được, nhưng mà…
Tay của Hứa Tịnh Nhi từ từ nắm chặt lại, cô dùng lực rất mạnh, mạnh đến nỗi móng tay cắm cả vào thịt, cô mở miệng mấy lần mới thốt được nên lời: “Tại sao? Chẳng phải… anh không muốn có con với tôi sao?”.