Trước mặt cô, dường như anh đã mất đi tất cả cảm xúc, cho dù anh thuận theo ý cô, thì cũng không phải là sự chiều chuộng như trước đây. Ánh mắt của anh, giọng nói của anh cứ thờ ơ hững hờ như vậy.
Bất kể là ra ngoài ăn, hay gọi đồ ăn về, thì cô cũng không muốn ăn, không cần phải lãng phí thời gian như vậy nữa.
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, trước khi về em đã ăn một chút đồ ăn vặt, thực ra em không đói”.
Dứt lời, cô hít một hơi, rút hai tay đang đặt trên bàn xuống gầm bàn, siết chặt các ngón tay, rồi mới ngước mắt lên nhìn Cố Khiết Thần.
Vốn dĩ có những lời không phù hợp, cũng không nên nói vào lúc này, nhưng cô có cảm giác, nếu bây giờ không hỏi rõ ràng, thì sẽ không bao giờ biết câu trả lời.
“Cố Khiết Thần…”
Hứa Tịnh Nhi khẽ lên tiếng gọi tên anh, tuy cô cố gắng giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấy chua xót: “Anh có còn nhớ buổi tối sinh nhật Thuần Thuần, lúc chúng ta tản bộ, em nói có câu hỏi muốn hỏi anh không?”.
Cố Khiết Thần sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhớ ra, gật đầu: “Có nhớ”.
“Em vốn định tìm cơ hội khác để hỏi anh, nhưng bây giờ em lại muốn hỏi ngay. Em muốn anh trả lời câu hỏi này đúng sự thật, được không?”.
Những câu hỏi này cứ lần lữa mãi, đến lúc này thì không thể lần lữa được nữa.
Thậm chí cô còn có chút hối hận, nếu cô có thể dũng cảm đối mặt với Cố Khiết Thần như đối mặt với Thuần Thuần, thì cũng không đến mức lần lữa kéo dài… đến thời điểm không được tốt như thế này.
Cố Khiết Thần không trả lời được hay không được, chỉ gác đôi đũa lên bàn, rồi lấy khăn giấy lau khóe môi một cách tao nhã, bình thản nói: “Em hỏi đi”.
Câu hỏi ngày hôm đó của cô rất thẳng thắn, cô muốn hỏi là “có phải anh thích em không?”.
Ngày hôm đó, nhờ sự tự tin Tiêu Thuần dành cho cô, nên khi đối mặt với Cố Khiết Thần, cô vẫn duy trì được một chút tự tin, nhưng… hơn một tháng nay không liên lạc, các scandal ngập trời đã bào mòn từng chút một dũng khí của cô.
Bây giờ muốn lấy lại dũng khí thì đâu có dễ dàng.
Trước giờ Hứa Tịnh Nhi biết rất rõ, cô là người tự ti trong tình yêu. Cho dù từ lúc cô đỡ một nhát dao cho Cố Khiết Thần đến lúc trước chuyến công tác này, thái độ và sự ôn hòa của Cố Khiết Thần dành cho cô đã khiến cô lấy lại một chút tự tin, nhưng nó thực sự rất giả… giả đến mức có thể biến mất một cách dễ dàng.
Đến mức câu hỏi của cô cũng uyển chuyển hơn một chút: “Anh cũng biết là lần trước sau khi bị thương, thì sức khỏe của em trở nên rất kém, thế nên sau đó anh cực kỳ lo lắng cho em, không những đích thân giám sát em giữ gìn sức khỏe, mà còn mời huấn luyện viên gym nổi tiếng là Simon tái xuất, trị liệu cho em, đúng không?”.
Nếu vừa rồi cô không cảm thấy ngạc nhiên về bản báo cáo kiểm tra sức khỏe kia, thì cô biết chuyện của Simon cũng là bình thường.
Ánh mắt Cố Khiết Thần vô cùng bình tĩnh, dường như không bất ngờ khi cô biết chuyện này, trả lời: “Ừ, lần đó em bị thương rất nặng, bác sĩ cũng nói với anh những di chứng mà cơ thể em sẽ gặp phải. Em bị thương là vì anh, đương nhiên anh không thể để mặc sức khỏe của em cứ thế xuống dốc được. Anh có trách nhiệm giúp em phục hồi sức khỏe”.
Em bị thương là vì anh…
Anh có trách nhiệm giúp em phục hồi sức khỏe…
Hai câu nói này đúng là chữ nào chữ nấy đâm vào tim cô.