Ai cũng ngạc nhiên ông ta lại đột nhiên đến thăm nên đều sững sờ, nhất là Hứa Tịnh Nhi, ngoài kinh ngạc ra còn có cả dự cảm bất an.
Bà Hứa là người định thần lại đầu tiên, khuôn mặt lập tức nở nụ cười nghênh đón: “Ông, ông đến làm gì vậy, mau ngồi đi ạ”.
Ông Hứa cũng phản ứng kịp, ánh mắt u uất đã le lói tia sáng, từ sau khi nhà họ Cố từ chối hôn sự với nhà họ Hứa ba năm trước, hai nhà không còn qua lại nữa, sau đó trong ba năm nhà họ Hứa càng lúc càng đi xuống, càng không thể móc nối quan hệ gì với nhà họ Cố, cho nên đã từ lâu lắm rồi ông ấy mới gặp ông cụ Cố.
Không ngờ ông cụ Cố lại đến thăm ông ấy!
Nếu không phải tình trạng sức khỏe không cho phép, thì ông ấy đã đích thân xuống giường đón tiếp rồi.
Ông cụ Cố thấy ông ấy cố gắng ngồi dậy, vội nói: “Hứa tổng không cần khách sáo, cậu cứ nằm là được, tôi nghe nói cậu bị bệnh nên muốn đến thăm, không báo trước cho mọi người, tôi thực sự xin lỗi”.
Ông Hứa ái ngại nói: “Ông nói gì vậy chứ, ông đến thăm tôi thế này đã là vinh hạnh cho tôi rồi”.
Bà Hứa đỡ ông cụ Cố vào ghế sô pha ngồi, rót cho ông ta một tách trà: “Mời ông uống nước”.
“Ừ”.
Hứa Tịnh Nhi cũng nén lại tâm trạng hoảng loạn, cho dù lúc này gặp ông cụ cố, cô vẫn có hơi ngại ngùng, nhưng cũng không thể tỏ vẻ khác lạ trước mặt bố mẹ được, thế là gượng cười, như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy, cô nhìn ông lão dịu dàng nói: “Lâu lắm không gặp ông ạ”.
Ông cụ Cố nhìn Hứa Tịnh Nhi một cái, hiểu được ý của cô, cũng không vạch trần cô, mỉm cười gật đầu: “Tiểu Tịnh Nhi, cháu đi ba năm mà không gọi điện cho ông, làm ông nhớ cháu quá đi mất”.
Chỉ một câu như vậy, cũng đủ khiến sống mũi cô cay cay.
Ông cụ Cố trước giờ luôn đối xử với cô rất tốt, yêu thương cô hết mực, cho dù trước đây Cố Khiết Thần đối xử với cô lạnh nhạt, nhưng ông cụ Cố lại luôn bảo vệ, giúp đỡ cô, vì cô mà chỉ trích Cố Khiết Thần không ít lần.
“Qua đây ngồi với ông, để ông nhìn cháu xem nào!”.
Hứa Tịnh Nhi đi bên cạnh ông ta và ngồi xuống, ông cụ Cố nhìn cô từ đầu đến chân.
Ông ta vốn dĩ chỉ muốn tác thành cho cô và Cố Khiết Thần, kết quả lại bị Cố Khiết Thần coi thường, miệt thị cô bẽ mặt, trong lòng ông ta rất áy náy.
Lúc này thấy sắc mặt của cô cũng tốt hơn, ông ta lo lắng cả đêm, giờ coi như cũng yên tâm phần nào.
Ông cụ Cố lúc này mới quay sang phía ông Hứa, hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông ấy xong, lại quay sang nói với chú Lâm: “Chú đi gọi cho giáo sư Ngô, bảo ông ấy bớt thời gian tranh thủ chữa trị cho Hứa tổng”.
“Vâng, thưa ông chủ”.
Ông ta giúp đỡ như vậy, ông bà Hứa đều quay sang nhìn nhau cảm kích, nhưng phần nhiều là cảm thấy kỳ lạ.
Ông Hứa nhìn ánh mắt của ông cụ Cố thấy có thêm suy nghĩ khác.
Ông cụ cố có nể tình nghĩa trước đây đi nữa, đến thăm ông ấy là đã được rồi, nhưng bây giờ hai nhà đã không còn mối quan hệ gì nữa, ông ta còn mời chuyên gia đến chữa trị cho ông ấy, e rằng mục đích đến đây hôm nay không chỉ đơn giản là thăm ông ấy.
Quả nhiên, nói xong câu vừa rồi, ông cụ Cố ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào ông bà Hứa, nghiêm túc nói: “Hứa tổng, thực ra hôm nay tôi đến, còn có một chuyện khác nữa”.
Ông Hứa cũng ngồi dậy trầm giọng nói: “Ông cứ nói đi ạ”.
Ông cụ Cố nắm lấy tay Hứa Tịnh Nhi, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô nói: “Hôm nay tôi đến là để hỏi cưới”.