Nhân viên phục vụ nghe thấy bên trong có tiếng đổ vỡ bèn gõ cửa, liền nghe thấy tiếng ly rượu đập vào cửa, nên không dám gõ cửa nữa.
Bởi vì Cố Khiết Thần đã khóa mình trong phòng gần hai tiếng rồi, bọn họ sợ có chuyện gì, không còn cách nào khác ngoài báo với anh ta, Ngô Nhị mới đến cầu cứu anh ta.
Từ Soái cau mày, không nghĩ ngợi gì mà đi thẳng đến phòng VIP, chốc chốc lại có gái đẹp chào hỏi anh ta, nhưng anh ta đều coi như không thấy.
Đi đến cửa phòng, anh ta cầm lấy chìa khóa mà Ngô Nhị đưa cho, cứ thể mở cửa, mới đi vào được hai bước, đã nhận được một chai rượu bay thẳng đến.
May mà Từ Soái nhanh tay nhanh mắt, nghiêng đầu một cái đã né được chai rượu, ngay sau đó, chai rượu đập vào tường vỡ choang một tiếng, rơi xuống đất thành những mảnh thủy tinh.
Từ Soái nhìn chai rượu vỡ vụn một cái, rồi lại nhìn Cố Khiết Thần lúc này đang nằm co quắp trên sofa, tay day huyệt thái dương, rốt cuộc anh ta đã tạo cái nghiệp gì vậy, dăm bữa nửa tháng lại phải đi dọn dẹp tàn cục…
Anh ta hít vào một hơi sâu, vốn dĩ định điều hòa hơi thở, kết quả lọt vào mũi toàn là mùi rượu, anh ta nhìn sang phía bàn nước, toàn là chai rượu trống không, la liệt khắp nơi, nghĩ thôi cũng biết anh đã uống nhiều cỡ nào!
Từ Soái bất chợt cảm thấy tức ngực, đau đầu, anh ta đi lên trước, đứng đó nhìn gần vào Cố Khiết Thần, lấy chân đá đá vào cái chân đang đặt xuống đất của anh, không hề kiêng nể mà nói: “Lại là vì Hứa Tịnh Nhi à?”.
Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng nói của anh ta lại như khẳng định.
Trên thế giới này, ngoài người năm đó ra, thì cũng chỉ có Hứa Tịnh Nhi mới có thể khiến anh ra nông nỗi này!
Cũng không biết Cố Khiết Thần có nghe thấy anh ta nói không, mắt vẫn không mở, chỉ nhấc đầu lên, đưa nửa chai rượu còn lại trong tay lên nốc một ngụm lớn.
Từ Soái lắc đầu, vô cùng đau lòng lên án anh: “Uống rượu thì phải từ từ thưởng thức, anh tu như uống nước thế này, rượu ngon của tôi bị anh chà đạp hết rồi! Cho dù là anh em, nhưng hóa đơn hôm nay tôi cũng phải tính anh gấp ba lần giá!”.
Cố Khiết Thần vẫn không thèm để ý đến anh ta, đắm chìm trong thế giới của mình, cứ như chỉ là không khí.
Từ Soái vốn dĩ chỉ định khấy động không khí một chút, thấy anh không bị lừa, anh ta ngượng ngùng sờ mũi, sau đó ngồi xuống sofa.
Anh ta nhìn sự đau khổ Cố Khiết Thần che giấu nơi đáy mắt, cũng thở dài một hơi: “Khiết Thần, nói thực lòng, tôi thật sự không biết rốt cuộc anh nghĩ cái gì, nói anh vẫn còn tình cảm với Hứa Tịnh Nhi, thì anh lại không chịu sống với cô ấy cho tử tế, nói anh không còn tình cảm với cô ấy, nhưng từ lúc cô ấy quay lại, anh hết lần này đến lần khác không khống chế được cảm xúc”.
Dừng một lúc, giọng nói của anh ta trầm hơn: “Anh lấy Hứa Tịnh Nhi rốt cuộc là để giày vò cô ấy? Hay là cô ấy đang giày vò anh?”.
Ba năm rồi, ba năm này, ngoài cái tháng Hứa Tịnh Nhi ra nước ngoài sau khi bị anh hủy hôn, đêm nào Cố Khiết Thần cũng mượn rượu giải sầu ra, thì sau đó anh không còn bị ảnh hưởng bởi Hứa Tịnh Nhi nữa.
Ở bên cạnh có Tô Tử Thiến, anh nâng Tô Tử Thiến trong lòng bàn tay, cưng chiều đến mức khiến người ta nghẹn lời, thậm chí còn chiều hơn cả Hứa Tịnh Nhi, trong thời gian ngắn, nâng Tô Tử Thiến lên thành sao hạng A, để cô ta đứng trên đỉnh cao mà cả thế giới có thể nhìn thấy.
Anh ta cứ nghĩ, Hứa Tịnh Nhi chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ đi qua đời của Cố Khiết Thần mà thôi, vậy mà không ngờ, từ đầu đến cuối anh vẫn không thể quên?
Anh ta bỗng giật mình, lại hỏi: “Khiết Thần, không phải anh… vẫn yêu Hứa Tịnh Nhi đấy chứ?”.