Khiết Thần vẫn luôn cụt ngủn, dứt khoát như thế.
“Còn có thể là gì được chứ. Là mỗi tháng phụ nữ tới ngày đó đó. Những phụ nữ trong giai đoạn này không thể nào dùng logic thông thường để phân tích được: nóng nảy, lo lắng, buồn bực, đau lòng, khó chịu, nhìn ai cũng ngứa mắt. Rồi giận hờn vu vơ, thậm chí là bắt anh đi nướng cũng có khả năng. Dù sao thì, mấy ngày này tôi khuyên anh một câu, đừng có chọc giận cô ấy.
Khiết Thần khẳng định chắc nịnh: “Cô ấy vẫn chưa tới ngày”.
Ầu! Từ Soái thất kinh mất nửa phút mới đáp lại: “Khiết Thần, anh…nhớ rõ vậy cơ à”.
Có thể nhớ rõ cả khoảng thời gian đó của cô ấy thì chỉ có thể chứng minh Hứa Tịnh Nhi vô cùng quan trọng đối với Khiết Thần.
Khiết Thần chẳng buồn trả lời.
Từ Soái sau khi cảm thán xong bèn nói: “Khiết Thần, phụ nữ ấy mà, không thể nào mà nói chính xác được. Do chịu ảnh hưởng từ nhiều nhân tố nên mỗi tháng không cố định cùng một khoảng thời gian đâu. Chỉ có thể là đại khái thôi. Anh nghĩ xem có phải vậy không?”
Nói vậy thì đúng là…Khi Hứa Tịnh Nhi tới tháng cũng chẳng có mấy ngày.
Khiết Thần bất giác nhớ lại hình ảnh khi nãy Hứa Tịnh Nhi quỳ xuống trước cửa phòng ngủ, không thể nào đứng lên được. Lẽ nào…đúng là cô ấy đau bụng, không thoải mái sao?
Anh chau mày, mím môi: “Phải làm thế nào mới giúp cô ấy bớt khó chịu?”
“Điều này…”
Từ Soái túm tóc, để lộ vẻ khổ sở: “Khiết Thần à, mặc dù tôi hiểu phụ nữ nhưng tôi có phải là phụ nữ đâu. Sao tôi biết được làm thế nào mới có thể khiến phụ nữ tới tháng hết khó chịu chớ”.
Câu hỏi vượt qua giới tính này thật sự anh ta không trả lời được.
Khựng lại một lúc, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn nghiêm túc lên tiếng: “Dù sao tôi cũng biết một câu có thể nói với người phụ nữ trong thời kỳ này. Nói ra được là xong”.
“Câu gì?”
Từ Soái trầm giọng, nhả ra từng từ: “Uống nhiều nước ấm!”
“…”
Khiết Thần đang định rót nước đưa tới cho Hứa Tịnh Nhi thì bỗng gạt bỏ luôn suy nghĩ đó.
Anh day trán, ngồi xuống ghế sô pha. Anh trầm lặng mất vài giây rồi lên tiếng: “Có phải bên cạnh anh đang có phụ nữ không?”
Từ Soái lập tức thất kinh: “Khiết Thần, anh không được như vậy đâu nhé. Lần trước anh đã đuổi của tôi một cô rồi, hại tôi tắm nước lạnh cả ngày. Lần này, tôi có chết cũng kệ! Tôi…”
Khiết Thần mất hết kiên nhẫn: “Hỏi cô ấy đi!”
Đầu giây bên kia im bặt vài giây, ngay sau đó Từ Soái thở phào: “Ông nội ơi, nói chuyện có thể nào nhanh gọn lẹ chút được không. Dọa người ta hết hồn. Hỏi cái đó phải không. Ok la!”
Từ Soái quay qua nói dịu dàng với người bạn gái mới. Sau khi giải thích tình huống, anh ta nhét điện thoại vào tay cô gái.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tới giọng nói dịu dàng.
Hứa Tịnh Nhi không thể nào ngủ được. Cảm xúc khó chịu cứ nén lại trong lòng. Lòng cô trùng xuống, hai mắt mở tròn đờ đẫn.
Chung cư yên tĩnh quá. Yên tĩnh tới mức cô nghe thấy cả tiếng mở cửa, đóng cửa và tiếng bước chân xa dần.
Khiết Thần ra ngoài rồi sao?
Muộn thế này rồi, anh còn ra ngoài?
Có phải là bắt đầu không quên được tình cũ rồi, nên dù đã về nhà thì vẫn nhớ và lại đi tìm cô ta?
Cứ thế nước mắt cô lại rơi xuống, thấm ướt gối.