Anh ta mở cửa xe phía sau ra cho anh. Đợi Cố Khiết Thần lên xe, anh ta đóng cửa lại, chạy sang phía ghế lái, ngồi vào trong.
Trợ lý Lâm ngước mắt nhìn Cố Khiết Thần thông qua kính xe, hỏi: “Cố tổng, về công ty sao?”.
Cố Khiết Thần nhất thời không nói gì, ngón tay ấn vào giữa tay ghế, đáp lại: “Điều tra xem bây giờ bác cả đang ở đâu”.
Trợ lý Lâm đáp lại một tiếng, lập tức lấy điện thoại ra, sau khi gọi điện thoại thì trả lời: “Cố tổng, một tiếng trước Cố Hùng và vợ ông ta đã về nhà tổ, bây giờ vẫn chưa đi”.
Cố Khiết Thần không bất ngờ, nhếch khóe môi, hạ giọng nói: “Về nhà tổ!”.
“Vâng, Cố tổng!”, trợ lý Lâm khởi động xe, đạp chân ga, hòa vào dòng xe.
Bây giờ anh ta đã hiểu vì sao sếp mình bỗng nhiên bỏ làm, còn đến bệnh viện thăm Vân Nhu. Đây đâu phải là thăm hỏi gì, rõ ràng là đến để tính sổ.
Tính xong Vân Nhu, bây giờ đến lượt vợ chồng Cố Hùng rồi!
Xe về đến nhà tổ, dừng ở trong sân. Cố Khiết Thần xuống xe, bước thẳng vào nhà chính.
Trong đại sảnh.
Ông cụ Cố ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Cố Hùng và Vinh Phương Hoa đứng cạnh nhau trước mặt ông ấy, đầy vẻ áy náy, nói mấy lời kiểu như nhận lỗi.
Không gì khác ngoài nhất thời ma xui quỷ khiến làm chuyện sai lầm, không phải rắp tâm muốn làm tổn hại thanh danh nhà họ Cố, bọn họ đã biết lỗi rồi, mong ông cụ tha thứ cho bọn họ.
Người giúp việc tinh mắt, thấy Cố Khiết Thần đi tới bèn nhắc nhở một câu: “Cậu chủ đã về ạ”.
Cố Hùng và Vinh Phương Hoa nhìn nhau, sắc mặt hai người lập tức sa sầm.
Sở dĩ bọn họ đến cầu xin ông cụ trước khi Cố Khiết Thần xử lý bọn họ là vì biết một khi Cố Khiết Thần can thiệp, bọn họ không chết cũng bị lột mất một lớp da. Ông cụ thì mềm lòng, nhận lỗi đàng hoàng với ông ấy, dùng lời mềm mỏng cầu xin ông ấy, ông ấy sẽ tha thứ cho bọn họ, nói giúp bọn họ vài câu. Cố Khiết Thần nể mặt ông cụ sẽ không ra tay quá nặng.
Bọn họ còn chưa kịp cầu xin ông cụ tha thứ cho, sao Cố Khiết Thần lại về đây rồi? Vậy thì chuyện này sẽ khó giải quyết đây!
Cố Khiết Thần đi tới, ngồi xuống ghế sofa, trước tiên là hỏi han ông cụ: “Ông nội, ông khỏe hơn chút nào chưa?”.
Ông cụ Cố gật đầu: “Không sao rồi”.
Cố Khiết Thần quan sát khuôn mặt của ông cụ Cố một lượt, thấy ông có vẻ tràn đầy tinh thần, lúc này mới quay sang Cố Hùng và Vinh Phương Hoa đang có vẻ mặt khó coi như nhìn thấy ma, lạnh nhạt nói: “Hai bác, hình như thấy cháu, hai bác không được vui nhỉ?”.
“Làm gì có…”, vợ chồng Cố Hùng vội vàng nặn ra nụ cười cứng đờ, Cố Hùng vội vàng nói: “Khiết Thần, cháu về đúng lúc lắm. Chuyện ngày hôm qua là bác gái cháu làm sai rồi, bà ấy nhất thời suy nghĩ lệch lạc mới làm ra chuyện sai lầm như vậy. Bác đưa bà ấy đến xin lỗi ông cụ, cũng là để bà ấy xin lỗi cháu”.
Ông ta vừa nói vừa bảo Vinh Phương Hoa: “Còn không mau xin lỗi đi”.
Vinh Phương Hoa định mở miệng, Cố Khiết Thần lại lên tiếng: “Cháu không có hứng thú với lời xin lỗi của hai bác. Con người cháu xưa nay thưởng phạt rõ ràng, phá hoại tiệc thọ của ông nội, làm tổn hại thanh danh của nhà họ Cố, sỉ nhục vợ cháu, mỗi một chuyện đều là tội không thể tha!”.
Cố Khiết Thần bắt chéo hai chân một cách tao nhã, cong môi lên, giọng nói trầm thấp mê hoặc, lời nói ra lại sắc bén như dao: “Giao cổ phần của bác ra, tiền cháu sẽ trả đủ cho bác, nhưng Cố Hùng bác phải cút ra khỏi Cố Thị!”.