Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tịnh Nhi khẽ mở mắt, không dám tin vào tai mình. Thế cục này là do cô cố gắng tạo ra, giờ lại cứ thế đẩy cô ra sao?



Cô đứng ngây ra một lúc, nói: “Có phải vì tôi cứu anh nên anh động lòng trắc ẩn không?”



Tả An không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, cứ nhìn vào không gian vô định. Giọng anh ta vô cùng trầm thấp: “Thực ra thì tôi đã hối hận rồi. Tịnh Nhi, cô là người tốt, cô không cần phải tham gia vào trận đấu này”.



Dừng lại một lúc anh ta mới lại nhìn Hứa Tịnh Nhi: “Đương nhiên, cô cũng không cần lo lắng cho sau này. Cô có thể tiếp tục chạy tin. Dù là cô ở trong nước hay nước ngoài thì tòa soạn Z vẫn luôn có rất nhiều nhiệm vụ dành cho cô”.



Nói nhiều như vậy thì cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng đã hiểu ra. Hóa ra Tả An hẹn cô đi ăn là vì chuyện này.



Giờ anh ta hi vọng cô rút lui khỏi chuyện tranh đấu, bất luận là anh ta hay Khiết Thần, Tả Tư thì đều muốn cô tránh xa mọi chuyện và sống tốt cuộc đời của mình.






Khoảnh khắc này, anh ta thật sự đang nghĩ cho cô. Có lẽ cũng phải, vì bọn họ quen nhau lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thể hiện tấm lòng của mình.



Thế nhưng…



Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng, lắc đầu đầy kiên định: “Cấp trên, đã muộn mất rồi”.



Khiết Thần không thể nào sắp xếp cuộc đời cô được. Tả An cũng vậy. Đời cô do cô quyết. Cô chỉ muốn làm chuyện mà mình muốn.



“Tôi đã bước vào chuyện này thì sẽ không rút lui giữa chừng. Tôi đã từng nói rồi. Vết thương mà Khiết Thần gây ra cho tôi, tôi sẽ trả lại hết. Hơn nữa, tôi sẽ đích thân trả lại”.



Giọng nói của cô rất nhẹ. Gần như nói thầm. Thế nhưng từng từ như dội thẳng vào lồng ngực người khác khiến bạn không thể không chú tâm.



Câu trả lời này không khiến Tả An bất ngờ. Nhưng lúc này, anh ta nhìn khuôn mặt kiên định của cô gái bằng vẻ dao động.



Anh ta nhìn cô chăm chăm một lúc rồi khẽ cười: “Cô và người ấy…thật khác nhau”.







Hứa Tịnh Nhi nghe thấy vậy thì vô thức hỏi: “Ai? Người nào?”



Tả An bất chợt bừng tỉnh. Anh ta lại cười, giấu đi cảm xúc, không hề trả lời cô mà nói: “Cô không muốn thì thôi. Có điều cô phải hứa với tôi một chuyện”.



“Chuyện gì”.



Tả An giơ tay lên khẽ đặt lên đầu Hứa TỊnh Nhi, xoa đầu cô giống như một đứa bé: “Đừng buồn nữa”.



Bàn tay anh ta thật ấm áp. Hứa Tịnh Nhi khựng người, chớp mắt một lúc mới bừng tỉnh.



Một cơn gió thổi qua, Hứa Tịnh Nhi giật mình và lơ ngơ gật đầu. Tả An thu tay về, cười nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về”.



“Được”.



Hứa Tịnh Nhi hít một hơi thật sâu, cất bước đi xuống núi.



Thứ hai, tại phòng làm việc của phó tổng giám đốc.



Kiều Sở đứng trước bàn làm việc, báo cáo tình hình với Tả An thì phát hiện anh hơi mất tập trung. Anh ta nhìn về hướng Tả An đang nhìn thì thấy Tả An đang nhìn Hứa Tịnh Nhi.



Hứa Tịnh Nhi không biết làm sao mà thấy hơi bất an. Cô chau mày, khuôn mặt để lộ vẻ khổ sở.



Tả An đột nhiên lên tiếng: “Anh nói…”



Kiều Sở không nhìn nữa, chỉ lên tiếng: “Anh Tả, anh có chỗ nào không hiểu về hạng mục này không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK