Lúc đợi đèn đỏ, anh đặt một tay lên vô lăng, bất giác nhìn qua một cửa hàng bên đường. Đó là một tiệm hoa. Trước cửa giới thiệu rất nhiều loại hoa với màu sắc khác nhau. Tất cả đều mơn mởn đầy rực rỡ khiến người khác phải để ý.
Anh nhìn chăm chăm sau đó bên tai vang lên những lời nói của Từ Soái khi nãy.
“Theo đuổi phụ nữ ấy mà, nếu Từ Soái tôi là người thứ hai thì không có ai là người số một. Anh đã cần thì đương nhiên là tôi phải giúp rồi”.
“Thực ra rất đơn giản. Bao năm qua tôi luôn có chỗ đứng vững vàng trong lòng các cô gái là dựa vào ba bước vi diệu do tôi tự sáng tạo ra”.
“Phụ nữ thích hoa, trừ những người bị dị ứng ra thì tặng hoa là cách tốt nhất để khiến trái tim người phụ nữ dao động. Bước một, tấn công bằng hoa tươi!”
“Nhưng mà này Khiết Thần. Lúc trước anh và Tịnh Nhi ở bên nhau ấy, anh đã từng tặng hoa chưa? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì chưa từng nhỉ? Ôi trời ơi, loại người như anh sao mà cũng có bạn gái được chứ?”
Sau đó, đương nhiên là Khiết Thần tắt máy ngay. Anh không muốn trong cùng một ngày mà bị nghe thấy tới hai người đánh giá mình là đồ cặn bã. Từ xưa đến nay anh luôn là người ưu tú, thành tích luôn đạt cao nhất đấy!
Anh mà cần Từ Soái chỉ đạo á? Nực cười!
Đèn đường đổi màu xanh, Khiết Thần đạp chân ga lướt đi.
Năm phút sau, chiếc xe dừng lại tại tiệm hoa. Khiết Thần bước xuống, đi vào tiệm.
Nhân viên đang cắt tỉa những cành lá, nhìn thấy người đàn ông đẹp trai tới mức nín thở cùng với đôi chân dài như là mỹ nam bước ra từ trong chuyện cổ tích thì cô ấy cảm thấy như tình yêu của mình đã tới rồi.
Cô gái cười tươi như hoa, nhiệt tình bước tới: “Chào anh, anh muốn mua hoa phải không? Xin hỏi anh muốn mua hoa gì?”
Hoa gì sao…
Khiết Thần ưu tú lúc này thật không biết phải làm sao. Anh không có đáp án gì, cứ mấp máy môi một hồi lâu nhưng không thể nói nên lời.
Người nhân viên không lấy làm lạ. Cô ấy đã gặp rất nhiều người đàn ông muốn mua hoa nhưng đứng ngây ra như thế. Dù sao thì đàn ông cũng không biết gì về những thứ như hoa cả.
Cô ấy lại nói tiếp: “Xin hỏi anh mua tặng ai, tôi có thể giới thiệu giúp anh”.
Khiết Thần khẽ mím môi, đôi mắt ánh lên vẻ mong được giúp đỡ. Đến cả giọng nói của anh cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng: “Vợ tôi”.
Trái tim người nhân viên bỗng chốc như vỡ vụn. Quả nhiên soái ca này là chậu đã có bông.
Cô gái cố gắng kìm nén cơn đau, nở nụ cười và giới thiệu: “Tặng người mình yêu, nếu như vợ anh không đặc biệt thích loại hoa gì thì có thể dùng hoa hồng để thể hiện tình yêu”.
Hoa hồng sao…
Trong đầu Khiết Thần hiện lên hình ảnh vui mừng của Hứa Tịnh Nhi lúc nhập viện nhận được một bó hoa hồng lớn. Chỉ có điều…hoa đó là do người đàn ông khác tặng.
Đôi mắt Khiết Thần trở nên lạnh như băng. Anh hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Vậy thì hoa hồng đi”.
Hoa hồng cũng phải là anh tặng mới được.
Sau này mỗi khi mà Hứa Tịnh Nhi nhận được hoa, người cô nghĩ đến đầu tiên cũng phải là anh!
…
Khiết Thần ôm bó hoa lớn bước vào chung cư. Hoa tươi rực rỡ đập vào mắt, những giọt thủy tinh gắn trên bông hoa sinh động như thật. Thật đẹp.
Khiết Thần bước tới cửa phòng sách, thấy Hứa Tịnh Nhi đang mặc đồ bộ ở nhà, quay lưng về phía anh và ngồi trên ghế sô pha. Cô ôm máy tính lướt web. Anh chần chừ tầm mấy chục giây rồi bước tới.
Anh đứng sau lưng cô, đặt hoa lên bàn trà, ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng bằng giọng khàn khàn: “Tặng…”