Anh ta nói ra địa chỉ chung cư một cách rõ ràng, chính xác mà lại nhanh chóng. Còn chìa khóa… ở trong tay Cố Khiết Thần, anh ta cũng không biết Cố Khiết Thần để đâu.
Ở chỗ anh ta không có chìa dự phòng. Trợ lý Lâm nhíu mày nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ tới điều gì, lại nói: “Có lẽ trong văn phòng anh có chìa khóa của chung cư!”.
Cố Khiết Thần xoay vô lăng, thuận miệng hỏi một câu: “Chìa khóa tôi để ở chỗ nào trong văn phòng?”.
“À… Cũng không phải anh để, lúc trước anh và cô Hứa ly hôn, cô Hứa trả lại anh mấy món đồ mà anh tặng cho cô ấy, chìa khóa của chung cư cũng trả lại. Tôi nhớ anh cất hết chúng vào một cái túi, đặt ở ngăn kéo cuối cùng bên trái bàn làm việc”.
Trợ lý Lâm dừng một lúc, sau đó bên kia vang lên tiếng mặc quần áo sột soạt: “Cố tổng, bây giờ tôi sẽ đến văn phòng lấy chìa khóa chung cư cho anh”.
“Không cần đâu, tôi đi lấy là được, anh ngủ tiếp đi”.
Nói xong, Cố Khiết Thần cúp máy một cách dứt khoát, gỡ tai nghe xuống, lái xe về phía tòa nhà của Tập đoàn Cố Thị.
Đêm đã khuya, trên đường không còn nhiều xe, Cố Khiết Thần lái đi rất nhanh. Sau khi đỗ xe ổn định, anh bước vào tòa nhà, đi thang máy về lại văn phòng.
Anh mở ngăn kéo mà trợ lý Lâm nói, trong đó đúng là có một chiếc túi giấy, anh bèn lấy ra.
Trong túi giấy có đến mấy chiếc hộp đựng trang sức, Cố Khiết Thần lấy từng cái một ra, lần lượt mở từng cái. Ba chiếc hộp đựng trang sức đều là… nhẫn, vả lại còn là nhẫn kim cương giá trị không rẻ.
Một trong số đó rất thân thuộc với anh, bởi vì đó là nhẫn của mẹ anh, cũng là di vật của mẹ dặn anh tặng cho vợ tương lai của anh.
Hai cái còn lại rõ ràng anh chưa từng thấy, bây giờ nhìn chúng lại không hề có cảm giác lạ lẫm…
Bên trong túi còn có một chiếc thẻ đen, anh cũng rất quen thuộc, đó là… thẻ chính mà anh bắt đầu sử dụng từ lúc mười tám tuổi.
Theo như trợ lý Lâm nói, ba chiếc nhẫn này đều là anh tặng cho Hứa Tịnh Nhi, ngay cả thẻ chính của mình cũng tặng cho cô, thế nên, anh thật sự rất thích Hứa Tịnh Nhi? Nếu không… sao lại tặng cho cô ba chiếc nhẫn?
Trong đầu vẫn không thể nhớ được gì, Cố Khiết Thần cất hộp đựng trang sức vào lại, lấy chìa khóa của chung cư trong túi giấy ra. Sau đó, anh rời khỏi văn phòng, xuống lầu, lái xe đến chung cư.
Dù không có ký ức, Cố Khiết Thần cũng có thể dễ dàng về đến cửa căn hộ, lấy chìa khóa mở cửa.
Lâu không có người ở, trong căn hộ đầy bụi bặm, hơn nữa không có chút hơi người nào. Cố Khiết Thần có tính sạch sẽ, nhưng lúc này anh lại không hề thấy chán ghét, không do dự bước chân vào trong.
Lại là cảm giác đó…
Rõ ràng trong đầu trống rỗng, thế mà nơi đây lại không khiến anh có cảm giác lạ lẫm hay ghét bỏ nào, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác thoải mái và là chốn thuộc về.
Nhưng anh đi khắp căn hộ mà không nhìn thấy thứ gì liên quan đến Hứa Tịnh Nhi, trong căn hộ gần như không có dấu vết nào cho thấy có nữ chủ nhân từng sống ở đây.
Không phải đây là nơi anh và Hứa Tịnh Nhi sống sau khi kết hôn sao? Chẳng lẽ… sau khi ly hôn, Hứa Tịnh Nhi dọn đi không để lại bất cứ thứ gì?
Chỗ duy nhất kỳ lạ đó là… anh nhìn thấy tủ rượu trong phòng làm việc trống trơn, trên mặt đất xếp đầy chai rượu đã uống hết, xếp một cách ngăn nắp gọn gàng, giống như có người cố ý xếp như vậy.
Uống hết rượu rồi không vứt chai rỗng đi mà lại cố tình xếp gọn gàng, giống như… đang mượn điều này nhớ nhung ai đó vậy.
Ý nghĩ này lướt qua trong đầu Cố Khiết Thần, cả người anh giống như bị sét đánh, vô cùng chấn động.