Quan tòa: “Đồng ý”.
Trên màn hình xuất hiện bức ảnh một con dao, nói chính xác thì chỉ là một con dao găm.
Cố Khiết Thần: “Kính thưa quý tòa, theo khẩu cung của nguyên cáo, cô ấy nói Hứa Tịnh Nhi dùng con dao găm này gây thương tích cho cô ấy, nhưng lúc bị đâm cô ấy đang hôn mê, nên không biết Hứa Tịnh Nhi đã đâm vào tay mình như thế nào”.
“Nhưng tay cô ấy bị thương nặng như vậy là vì bị tổn thương dây thần kinh, nên mới ảnh hưởng đến khả năng hoạt động của ngón tay. Nhưng Hứa Tịnh Nhi không phải là bác sĩ, cô ấy không thể biết được đâm vào vị trí nào sẽ gây tổn thương dây thần kinh. Với một cô gái trưởng thành bình thường, cô ấy dùng dao đâm sẽ khiến bàn tay bị thương, nhưng khiến xác suất khiến tay bị tàn phế thì không lớn lắm”.
“Nhưng tại sao tay của Vân Nhu lại bị thương nặng như vậy? Có đúng là do khi Hứa Tịnh Nhi đâm cô ấy đã đâm trúng vào vị trí yếu hại? Hay là… còn có nguyên nhân khác?”.
Cố Khiết Thần nói đến đâu, Vân Nhu nuốt nước bọt đến đấy, cơ thể run rẩy một cách khó nhận ra, cảm xúc hoảng loạn và sợ hãi không ngừng trào dâng trong đáy mắt.
Cố Khiết Thần nhìn khuôn mặt Vân Nhu, lúc này đã không còn chút máu nào, trắng bệch như tờ giấy, chỉ còn hơi thở cuối cùng đang chống đỡ.
Nhưng ngay cả hơi thở cuối cùng anh cũng sẽ không để cho cô ta.
Trước kia vì nể mặt mẹ mình mà anh đã cho cô ta một con đường sống rồi. Nếu như lúc đó cô ta cứ thế rời đi, không trở về nữa, thì anh sẽ không truy cứu những việc làm trước kia của cô ta. Thế nhưng thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không cửa cứ lao vào.
Vậy thì anh chỉ đành cho cô ta toại nguyện!
“Kính thưa quý tòa, xin cho tôi được trình lên tư liệu cuối cùng”.
Quan tòa gật đầu: “Đồng ý”.
Cố Khiết Thần bấm chiếc điều khiển từ xa, trên màn hình lại thay đổi, xuất hiện một bản ghi chép bệnh án, tên người bệnh vẫn là Vân Nhu, nhưng báo cáo thương tật lại viết là: Dây thần kinh tay bị tổn thương!
Vân Nhu trợn to hai mắt, hoàn toàn không dám tin.
Không thể nào, không thể nào, không thể nào!
Anh ấy không thể điều tra ra chuyện này được, sao anh ấy có thể điều tra ra chuyện này chứ?
Cố Khiết Thần nhếch môi, nói rõ ràng từng chữ: “Ghi chép bệnh án này là từ hai năm trước, xảy ra trước khi Vân Nhu mua bảo hiểm. Lúc đó tay cô ấy bị thương ngoài ý muốn, nhưng sự nghiệp đang ở đỉnh cao, không thể làm lộ chuyện này, nên đã âm thầm tìm bác sĩ chữa trị. Do không đi bệnh viện chính quy nên không ai biết tay cô ấy từng bị thương”.
“Tuy về sau tay cô ấy đã hồi phục nhờ vật lý trị liệu, nhưng vẫn rất yếu. Lần này tay cô ấy bị dao găm đâm gây thương tích, đúng lúc khiến vết thương cũ tái phát, nên mới nghiêm trọng như vậy”.
“Hứa Tịnh Nhi không hề biết gì về bệnh tình của cô ấy, sao có thể lợi hại đến mức đâm trúng chỗ yếu hại của cô ấy chứ? Chỉ có Vân Nhu mới biết làm thế nào mới có thể khiến tay của mình bị thương ở mức độ nặng nhất. Vì vậy, tôi tin rằng đương sự của tôi không hề cầm dao đâm cô ấy. Về phần tay của Vân Nhu rốt cuộc là bị tên côn đồ đâm bị thương, hay là cô ấy tự đâm để vu oan giá họa thì tôi không biết. Nhưng trong chuyện này, đương sự của tôi chắc chắn là người bị hại, chắc chắn là trong sạch vô tội”.
“Tại đây, tôi khẩn thiết xin quý tòa hãy phán xử đương sự của tôi một cách chính xác, tội bắt cóc và cố ý gây thương tích không được thành lập”.