Bác sĩ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, đang định dẫn theo hai y tá của mình rời đi. Nhưng vừa mới đi được một bước, giọng nói lạnh nhạt của Cố Khiết Thần lại vang lên.
“Bác sĩ”.
Bác dĩ dừng chân, không khỏi run rẩy, ông ta lo sợ quay lại nhìn Cố Khiết Thần, cẩn trọng hỏi: “Cố tổng, cậu còn có gì dặn dò”.
Cố Khiết Thần ngẩng đầu lên, rõ ràng là đang nói chuyện với bác sĩ, nhưng tầm mắt của anh lại không nhìn ông ta, mà là nhìn Hứa Tịnh Nhi đang ngồi trên giường. Giữa mi mày nhuốm sự dịu dàng vô tận, ngay cả lời nói ra cũng mềm mỏng hơn: “Không phải cô Hứa, mà là vợ anh Cố”.
Bác sĩ nhất thời chưa phản ứng lại được.
Cố Khiết Thần không nhận được câu trả lời, lúc này mới quay sang nhìn bác sĩ đang sững sờ đứng tại chỗ, ánh mắt sa sầm, giọng nói cũng lạnh theo: “Có nghe thấy không?”.
Bác sĩ hậu tri hậu giác phản ứng lại, lúc này mới hiểu Cố Khiết Thần đang bảo ông ta rằng, Hứa Tịnh Nhi không phải cô Hứa, mà là vợ anh, bà Cố…
Cố Khiết Thần nổi tiếng là người đàn ông độc thân hoàng kim, là người tình trong mộng của hầu hết tất cả phụ nữ, thế mà lại kết hôn rồi?
OMG, chẳng trách lúc cô Hứa, à không, vợ anh Cố hôn mê bất tỉnh, Cố tổng sốt ruột đến như vậy…
Bác sĩ vội vàng gật đầu: “Cố tổng, tôi nghe thấy rồi!”.
Ông ta vội vàng quay sang Hứa Tịnh Nhi, cung kính nói: “Xin chào vợ anh Cố, tạm biệt vợ anh Cố!”.
Nói xong, ông ta không dám nán lại thêm phút nào, chân như mang giày trượt patin chạy vèo ra khỏi phòng.
Hứa Tịnh Nhi nhìn bóng lưng bác sĩ, rất đồng cảm. Ai có thể chống đỡ nổi ánh mắt lạnh băng, khí chất lạnh băng của Cố Khiết Thần… Cô không khỏi lên tiếng: “Cố Khiết Thần, sau này anh nói chuyện có thể dịu dàng hơn chút, khách sáo hơn chút được không? Anh xem, anh dọa bác sĩ kìa”.
Cố Khiết Thần không hề do dự, đáp: “Không thể”.
“…”.
Hôm qua, Cố Khiết Thần ôm cô, nói rằng anh sẽ cố gắng, là cô bị ảo giác sao? Anh như vậy mà cố gắng? Ái cha cha! Cho vào danh sách đen không cần giải thích!
Nhưng một giây sau, Cố Khiết Thần lại nói: “Chỉ đối với em”.
Mấy chữ đó lọt vào tai làm Hứa Tịnh Nhi sửng sốt, sau đó môi không kìm được cong lên, lại bị cô cố kìm nén, sợ mình cười thành dáng vẻ si mê trước mặt Cố Khiết Thần, nhưng mi mày vẫn không khỏi cong lên.
Hứa Tịnh Nhi quay đầu đi, để gáy của mình đối diện với Cố Khiết Thần, cô lặng lẽ nhoẻn miệng cười.
Màn đêm buông xuống.
Cơ thể Hứa Tịnh Nhi đang suy nhược, rất nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi, nhưng vết dao đâm cứ như muốn đối đầu với cô, mỗi lần cô muốn ngủ là lại bắt đầu vừa đau vừa ngứa. Mấy lần cô không nhịn được muốn gãi, Cố Khiết Thần lại giống như mọc mắt trên người cô, luôn có thể kịp thời tóm lấy tay cô, ngăn cô lại.
Hứa Tịnh Nhi quá khó chịu, khó mà giữ tâm trạng vui vẻ. Dù cô cũng cố gắng áp chế nhưng lại thành phản tác dụng, càng đè nén lại càng khó chịu.
Thấy vậy, Cố Khiết Thần đứng dậy, đi về phía cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, nói: “Đợi anh một lát, anh sẽ về nhanh thôi. Anh đi lấy thuốc giảm đau cho em, không được gãi vết thương, nhé?”.
Hai mắt Hứa Tịnh Nhi sáng lên, đáng thương nói: “Vậy anh mau quay về!”.
Cố Khiết Thần vỗ nhẹ lên đầu Hứa Tịnh Nhi, quay người rời đi.
Khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng bệnh lại được mở ra. Anh đi vào, Hứa Tịnh Nhi mong chờ nhìn sang, nhưng lại không thấy trên tay anh cầm thuốc, mà là…