Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ cười nhẹ nhõm giả bộ trên mặt Từ Soái chợt vụt tắt, đáy mắt có ánh sáng u ám phức tạp lướt qua, môi anh ta mím chặt, đứng sững tại chỗ, không có động tác nào khác.



Thấy anh ta không động đậy, Hứa Tịnh Nhi nhìn sang anh ta.



Từ Soái siết chặt hai tay đang buông thõng bên người, há miệng, muốn nói lại thôi. Sau khi lặp lại mấy lần như vậy, anh ta mới nhanh chóng nói hết một câu giống như bất chấp tất cả: “Hứa Tịnh Nhi, tôi mong cô nói trước cho tôi biết, người muốn giết cô… có… có phải là Thuần Thuần không?”.



Lần này là Tiêu Thuần hẹn Hứa Tịnh Nhi đến suối nước nóng, hơn nữa chỉ có hai người họ. Rõ ràng Hứa Tịnh Nhi nghỉ ngơi trong phòng khách sạn, nhưng lại âm thầm bị chuyển lên núi, sau đó Hứa Tịnh Nhi bị thương, được đưa đến bệnh viện. Từ đầu đến cuối cô ấy không có chút tin tức nào, khó mà không nghi ngờ cô ấy.



Nhưng dù là vậy, Từ Soái vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng không phải là cô ấy.






Hứa Tịnh Nhi hạ mí mắt xuống, vẻ mặt không thể nhìn thấu. Cô không trả lời câu hỏi của Từ Soái, chỉ nói: “Anh gọi điện thoại đi”.



Dáng vẻ của cô khiến tim Từ Soái đập thình thịch, không khỏi thở dài.



Anh ta không nói gì thêm nữa, lấy điện thoại trong túi ra, bấm số một cách máy móc, sau khi nói với cảnh sát, cảnh sát hẹn buổi chiều sẽ tới đây.



Anh ta gọi điện thoại xong, phòng bệnh rơi vào im lặng.



Từ Soái đi đến ngồi xuống ghế sofa, mệt mỏi dựa ra sau ghế, ngón tay xoa xoa trán, nhưng không thể giảm bớt cơn đau đầu. Sau đó, anh ta cầm điện thoại, lại gọi cho Tiêu Thuần lần nữa.



Sở dĩ gọi lần nữa là vì tối hôm qua anh ta luôn gọi cho cô ấy, nhưng cô ấy mãi không bắt máy.



Bây giờ cũng không bắt máy.



Từ đầu đến cuối, anh ta không thể nào tin Tiêu Thuần lại làm tổn thương Hứa Tịnh Nhi, cũng không tin cô ấy lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Chẳng lẽ cô ấy cũng giống như Vân Nhu, nghĩ rằng không có Hứa Tịnh Nhi thì có thể có được Cố Khiết Thần sao?



Không thể nào…



Bao nhiêu năm qua, cô ấy chôn giấu tâm tư của mình kỹ như vậy, tốt như vậy. Nếu cô ấy muốn làm tổn thương Hứa Tịnh Nhi, muốn phá hoại tình cảm giữa cô và Khiết Thần thì không nhất thiết phải đợi đến bây giờ mới ra tay, lại còn là cách ngu xuẩn như vậy.



Càng nghĩ càng buồn bực, Từ Soái không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Hứa Tịnh Nhi, tôi ra ngoài hít thở khí trời một chút. Tôi sẽ nhờ hộ lý đến ở cùng cô, cô nghỉ ngơi cho tốt”.



Nói xong, anh ta cũng không đợi Hứa Tịnh Nhi trả lời đã bước ra khỏi phòng bệnh.



Hứa Tịnh Nhi quá suy nhược, Từ Soái đi rồi, cô lại rơi vào giấc ngủ say. Đợi khi cô tỉnh lại, là hộ lý nhẹ giọng gọi cô dậy, nói với cô cảnh sát tới rồi.



Hộ lý lấy khăn lau mặt cho cô, sau đó nâng cao đầu giường lên, cho cô uống một chút nước ấm, thấy cô hoàn toàn tỉnh táo rồi mới rời khỏi phòng.



Hai cảnh sát mặc thường phục đứng ở bên giường, nhìn Hứa Tịnh Nhi, một trong hai người xác nhận thân phận của cô theo thông lệ: “Hứa Tịnh Nhi đúng không?”.



Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Phải, tôi là Hứa Tịnh Nhi”.



“Bây giờ ý thức của cô tỉnh táo, có thể trả lời câu hỏi của tôi, đúng không?”.



“Đúng!”.



“Được, vậy chúng ta bắt đầu thôi”.



Cảnh sát hỏi quá trình và chi tiết, Hứa Tịnh Nhi thành thật trả lời những gì cô cảm giác được và những gì cô biết một cách lưu loát, cho đến khi anh ta hỏi cô.



“Cô có nhìn thấy hình dáng của hung thủ không, có phải là người cô quen biết không?”.



Hứa Tịnh Nhi hít vào một hơi, chậm rãi nói: “Cô ta che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng tôi nhìn thấy rất rõ ràng, cô ta là người tôi quen biết!”.



“Là ai?”.



Cô hé môi, nói rõ từng chữ: “Vân Nhu!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK