Hứa Tịnh Nhi cúi đầu, giấu khuôn mặt trong mái tóc. Cô đưa tay lên lau nước mắt, cố gắng hít một hơi thật sâu rồi mới bước ra.
Dù đã là đêm khuya nhưng bệnh viện vẫn đông nghịt người. Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng bắt taxi, kéo cửa xe ra và ngồi vào.
Mắt cô vẫn còn đỏ, cô ngước nhìn người tài xế, nói địa điểm rồi lại cúi xuống.
Thế nhưng cũng không biết có phải do ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy người tài xế này trông quen lắm. Cô vô thức ngước lên nhìn. Người tài xế lúc này quay lưng về phía cô, còn đội mũ nên cô không thể nhận ra là ai.
Cô cũng chẳng có tâm trạng để nghĩ thêm nữa. Thế là cô nhìn ra ngoài, nhìn những cảnh vật chạy ngược ngoài ô cửa xe.
Chiếc xe dừng dưới tòa chung cư. Hứa Tịnh Nhi còn chưa kịp hoàn hồn, vẫn ngồi ngây ra thì người tài xế đã ho húng hắng, nhắc cô: “Cô gái, tới nơi rồi”.
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, lúc này mới kéo ý thức trở lại: “Ồ, ngại quá”.
Cô lấy điện thoại ra, định quét mã QR trả tiền thì phát hiện trong xe người tài xế không có máy quẹt mã. Cô sững người: “Sư phụ, không thể trả bằng điện thoại sao? Giờ phổ biến lắm mà?”
Không biết có phải người tài xế mới vào nghề không mà giống như là không ngờ tới chuyện này. Thế là người này gãi đầu, sau đó nói giọng yếu ớt: “Cô gái, cô có tiền mặt không? Có thể trả tiền mặt không?”
“…”
May mà thường ngày khi ra khỏi nhà, mặc dù giờ không dùng đến tiền mặt thì cô vẫn chuẩn bị một ít. Cô lấy ví tiền ra, hỏi bao nhiêu, người tài xế đáp: “180 tệ”.
Thế nhưng trong ví của Hứa Tịnh Nhi chỉ có…150 tệ.
Lần này đến lượt Hứa Tịnh Nhi ái ngại: “Vậy giảm giá được không, tôi không còn nhiều tiền như thế’.
Tài xế: Ngồi tắc xi mà còn trả giá sao?
Hứa Tịnh Nhi cũng cạn lời. Cô cũng không muốn trả giá nhưng hết cách rồi.
Nghĩ một lúc, cô lại nói: “Hay là, chúng ta add zalo, tôi sẽ gửi phong bì đỏ cho anh?”
“Không cần đâu! 150 thì 150”, người tài xế vẫn không chịu quay đầu lại, chỉ đưa tay về phía cô thúc giục: “Cô nhanh chút, tôi còn phải chạy tiếp!”
Người này buồn cười thật đấy, còn không thèm cả tiền.
Hứa Tịnh Nhi bĩu môi, lấy ra 150 tệ, đặt vào tay người tài xế.
Do cảm thấy tò mò nên cô đã liếc nhìn người tài xế. Chỉ có điều anh ta quay lưng, chiếc áo khoác mặc kín mít, cộng thêm mũi lưỡi trai nên không thể nhận ra là ai. Có lẽ cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hứa Tịnh Nhi xuống xe, đóng cửa lại. Chiếc xe phóng vọt đi.
Sau khi về tới chung cư, căn phòng lạnh ngắt lại khiến sống mũi cô cay cay. Cô lắc đầu, không để bản thân nghĩ tới những chuyện đau lòng nữa. Ngày mai tới tòa làm thủ tục ly hôn là mọi việc sẽ kết thúc rồi.
Cô tắm xong, lấy khăn lau đầu, nghe thấy tiếng điện thoại kêu. Cô đi tới ghế sô pha ngồi xuống, đặt khăn qua một bên, cầm điện thoại đặt lên đùi.
Là email của cấp trên gửi tới. Cô mở email.
Lúc chạng vạng cô có gửi email cho cấp trên, sau này cô không thể nào phụ trách mảng tin trong nước được nữa. Cô muốn xin ra nước ngoài.
Cấp trên đáp lại: “Cô chắc chứ?”