Vinh Phương Hoa nhấn mạnh từng chữ: “Lòng dạ cháu đúng là ghê gớm!”.
Người phụ nữ Vân Nhu này ngoài mặt nho nhã dịu dàng, khéo léo nhã nhặn, nhưng thực tế lại là một người đẹp vô cùng độc địa.
“Bác gái, lời này sai rồi, cháu chỉ muốn cho ông cụ Cố và Khiết Thần nhìn rõ Hứa Tịnh Nhi không xứng làm người nhà họ Cố, nữ chủ nhân nhà họ Cố cũng không nên là loại phụ nữ bẩn thỉu như vậy. Thanh danh trăm năm của nhà họ Cố không thể nào bị hủy trong tay một phụ nữ hèn hạ như vậy đúng không?”.
Vân Nhu vừa nói vừa nâng ống kính, chĩa thẳng vào gương mặt tinh xảo không tìm ra khuyết điểm của mình, nhếch môi cười: “Đến lúc đó, ông cụ Cố và Khiết Thần sẽ hiểu ai mới xứng làm nữ chủ nhân của nhà họ Cố, là Vân Nhu này”.
“Bác yên tâm, cháu sẽ không để ông cụ Cố và Khiết Thần, cả nhà họ Cố mất mặt đâu. Đến lúc đó, cháu sẽ xuất hiện, cháu sẽ còn công bố một tin quan trọng!”.
“Tin gì quan trọng?”, Vinh Phương Hoa không khỏi hỏi tiếp.
Vân Nhu lại không muốn tiết lộ, uể oải nói: “Bác gái, chuyện này là át chủ bài của cháu, tạm thời không tiết lộ. Vào bữa tiệc mừng thọ, ngay khoảnh khắc Hứa Tịnh Nhi rơi xuống địa ngục, cháu sẽ công bố. Tóm lại bác cứ yên tâm, cháu có chừng mực, nhà họ Cố sẽ không bị người ta xem như trò cười, chỉ có Hứa Tịnh Nhi mới là trò cười duy nhất!”.
Dừng lại mười mấy giây, Vân Nhu lại nói: “Bác gái, nhà tổ nhà họ Cố cháu không can thiệp được, chỉ đành làm phiền bác sắp xếp, bảo đảm tối hôm đó, phóng viên có thể thuận lợi vào nhà tổ”.
Miệng thì nói làm phiền, nhưng trong giọng nói lại không hề có chút khách sáo nào.
Vinh Phương Hoa ôm đầy bất mãn, nhưng ai bảo bọn họ tạm thời vẫn ngồi cùng thuyền, bà ta chỉ đành trả lời: “Được”.
Sau khi cúp máy, vẻ mặt Vinh Phương Hoa trở nên lạnh lùng, có vẻ tức giận rõ rệt dâng lên trong đáy mắt.
Con bé Vân Nhu này đúng là không dễ lừa, bà ta không hoàn toàn tin tưởng cô ta, nói là hợp tác chi bằng gọi là lợi dụng. Cô ta lợi dụng bà ta để đạt được thứ cô ta muốn, đồng thời cũng trải đường cho cô ta.
Dù vậy bà ta vẫn không thể từ chối, suy cho cùng bà ta vẫn phải lợi dụng cô ta quậy cho Cố Khiết Thần lục đục nội bộ.
Nhưng cũng tốt, thủ đoạn của Vân Nhu ác độc như vậy, cứ để cô ta đối phó với Hứa Tịnh Nhi. Bà ta chỉ cần ở ngoài quan sát, đợi hai người đấu đá chết đi sống lại, bà ta sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Bà ta không quan tâm Vân Nhu sẽ gây rối thế nào ở bữa tiệc thọ, càng làm lớn chuyện càng tốt! Bà ta sẽ rất vui lòng thêm dầu vào lửa cho cô ta!
Phía Vân Nhu, sau khi cúp máy, cô ta lạnh lùng nhếch khóe môi, ngay sau đó ném điện thoại đi, dặn dò trợ lý: “Tẩy trang cho chị, chị phải đắp mặt nạ”.
Trợ lý vội vàng gật đầu: “Vâng ạ”.
Cô ta dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của trợ lý.
Thời gian này, cô ta phải chăm sóc thật kỹ, như vậy mới có thể tỏa sáng ở tiệc thọ, thu hút ánh nhìn của người khác.
…
Chỉ trong thời gian một buổi chiều, ông cụ Cố đã thông báo xong xuôi cho tất cả mọi người. Từ khi ông ta lui về phía sau, ông ta vẫn luôn khiêm tốn vô cùng, tiệc trong giới cơ bản đều sẽ không tham gia, chỉ thỉnh thoảng đi uống trà, đánh golf với vài người bạn cũ.
Tiệc thọ lần này, ông ta lại đích thân gọi điện thoại mời người ta nhất định phải đến.
Hành động này có thể coi là một trận động đất nhỏ trong giới, mọi người đều phỏng đoán ông cụ Cố hành động như vậy là có ý gì.
Sau đó, cũng không biết người nào trong giới bắt đầu đồn rằng, ông cụ Cố muốn chính thức giới thiệu nữ chủ nhân mới của nhà họ Cố cho mọi người, cũng chính là vợ mới cưới của Cố Khiết Thần.