Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cúp máy, cô mang giày vào lại, đeo cặp xách, quay người ra khỏi cửa. Cô đi thang máy xuống thẳng gara xe dưới tầng hầm, lái xe của mình chạy thẳng đến điểm đến.



Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, cô đến một quán trà sữa. Bàn ghế bên trong bị lật đổ, thức ăn thức uống vương vãi đầy đất, giống như vừa có cơn bão đi qua.



Một cô gái trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, cơ thể gầy yếu rúc vào góc tường, run rẩy không ngừng.






Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi trở nên nghiêm nghị, đẩy một chiếc ghế ngáng đường ra, bước nhanh qua đó đỡ cô gái kia dậy, để cô ta ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Cô không sao chứ?”.



Cô gái đó ngước mắt lên nhìn Hứa Tịnh Nhi, giọng nói run run chứa nỗi sợ hãi: “Cô… cô là phóng viên Hứa sao?”.



“Ừ, là tôi”, Hứa Tịnh Nhi lấy một danh thiếp từ trong túi xách ra đưa cho cô ta, để cô ta xác nhận thân phận của cô.



Cô gái này chính là người vừa gọi điện thoại cho cô, cũng là người liên quan tới nhiệm vụ mà cô nhận lần này. Vốn dĩ cô định về chung cư, nghỉ ngơi một lúc sẽ liên lạc với cô ta, nào ngờ cô ta lại gọi cho cô trước.



Trong điện thoại, dường như cô ta bị ai đó đe dọa, hô lên cứu mạng. Cô ta hỏi cô có thể đến hay không, thế là cô vội vàng chạy đến đây.



Thấy cô gái rõ ràng vẫn còn hoảng sợ, chưa bình tĩnh lại được, cô cũng không vội hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà nhẫn nại ngồi đợi ở bên cạnh, khẽ vỗ về sau lưng cô ta an ủi.



Cô gái bình tĩnh lại được chút, cảm xúc mới bắt đầu bùng nổ, giọng nói nghẹn ngào: “Phóng viên Hứa, cảm ơn cô đã đến, cảm ơn… Vừa rồi tôi thật sự rất sợ, nhưng tôi không biết phải liên lạc với ai, may là có cô…”.



Nói một hồi, vành mắt cô ta lại ngập tràn nước mắt, từng giọt tuôn rơi.



Hứa Tịnh Nhi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ta, hết sức nhẹ nhàng lên tiếng: “Đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ có thể nói cho tôi biết không?”.



Theo những gì Hứa Tịnh Nhi được biết, cô gái trẻ tuổi này tên là Ôn Tiểu San, không có nghề nghiệp cố định. Ban ngày làm thêm ở quán trà sữa, buổi tuối bán rượu lấy hoa hồng ở quán bar. Vì cô ta xinh đẹp trong sáng nên rất được khách hàng yêu quý. Nhưng cô ta luôn giữ mình trong sạch, không phát sinh giao dịch mờ ám gì với khách hàng.



Một tuần trước, cô ta bán rượu cho khách hàng ở một phòng VIP thì bị một cậu ấm nhắm tới. Hắn dùng lý do mua rượu mà chuốc say cô ta, sau đó đưa cô ta đi. Đợi cô ta khôi phục một chút ý thức, cô ta đã nằm trên giường trong phòng.



Cô ta cố gắng phản kháng nhưng lại không thể thoát khỏi, cuối cùng để cậu ấm đó đạt được mục đích…



Sau đó, cô ta đi báo cảnh sát, kiện hắn tội cưỡng hiếp. Cậu ấm đó lại quay sang nói cô ta tự nguyện quan hệ với hắn để bán được nhiều rượu hơn, lấy được nhiều hoa hồng hơn.



Không chỉ như vậy, bây giờ hắn còn đi mời luật sư, định kiện cô ta tội vu khống, phỉ báng.



Câu trả lời của cảnh sát luôn là đang ở giai đoạn điều tra thu thập chứng cứ, mãi không có tiến triển gì, cô ta sợ chuyện này sẽ không được giải quyết. Trước đó, cô ta đọc thấy Hứa Tịnh Nhi vạch trần vụ bê bối của Dung Vương ở trên báo, biết cô theo đuổi chính nghĩa, có lẽ sẽ lấy lại công bằng cho cô ta, vì thế mới cầu xin sự giúp đỡ của tòa soạn Z.



Ôn Tiểu San hít mũi, nghẹn ngào lên tiếng: “Tôi không chịu rút đơn kiện nên mấy hôm nay hắn luôn phái người đến dọa dẫm tôi, quấy rối tôi. Vừa rồi cũng là hắn bảo mấy tên lưu manh đến phá quán, còn cảnh cáo tôi lần này là đập quán, nếu tôi còn không biết điều, lần sau sẽ không chỉ như vậy…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK