Lúc rời đi cô vẫn còn nghĩ, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Tại sao Cố Khiết Thần lại đối xử với cô như vậy?
Bây giờ nghĩ lại, lỗi sai duy nhất của cô là quá yêu Cố Khiết Thần, chính vì tình yêu này mà cô chấp nhận tất cả sự khó xử, tất cả sự đau khổ và buồn tủi.
…
Hứa Tịnh Nhi dùng sức hít mũi, giơ tay lên lau những giọt nước mắt không biết đã rơi đầy mặt từ khi nào.
Cô chưa từng hối hận vì đã yêu Cố Khiết Thần đến thế, cũng nghĩ sau này mình khó mà gặp được tình yêu khiến cô quên cả bản thân như vậy. Nhưng va vào tường rồi thì nên học cách quay đầu.
Nếu không va vỡ đầu chảy máu cũng không ai thương xót.
…
A-PUB.
Lúc Từ Soái bước vào cửa phòng bao, liền nghe thấy giọng hát đàn ông trầm thấp, khàn khàn, chạm đến tận đáy lòng.
…
Ngày hôm đó, em biến mất trong biển người.
Bóng lưng em trầm lặng khiến người ta sợ hãi.
Những câu hỏi của em, anh trả lời rất kiên định.
Lúc đó anh rất nhớ em.
…
Ánh mắt Từ Soái hơi sầm xuống, anh ta hít sâu một hơi, không vào ngay, mà dựa vào vách tường ở bên ngoài, rút một điếu thuốc ra, châm lửa, rít một hơi rồi nhả ra làn khói.
Trong làn khói vấn vít, anh ta bỗng nhớ đến ngày Hứa Tịnh Nhi ra nước ngoài vào ba năm trước. Hôm đó, Cố Khiết Thần cũng đến sân bay.
Hứa Tịnh Nhi đi thẳng, đầu cũng không ngoảnh lại, Cố Khiết Thần đứng sau lưng cô, yên lặng nhìn, cho đến khi bóng dáng cô khuất hẳn, anh mới cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn nằm trong tay mình.
Sau đó, máy bay cất cánh, anh hồn xiêu phách lạc rời khỏi sân bay, đến đây hát cả một đêm, cũng hát chính bài này.
Bên trong lại vang lên tiếng hát.
…
Anh chưa từng yêu em, là anh tự lừa dối bản thân.
…
Từ Soái vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân giẫm nát, rồi mới giơ tay đẩy cửa phòng bao. Anh ta nhìn thấy Cố Khiết Thần đang ngồi ở góc sô pha, cầm micro hát.
Rõ ràng mắt anh đang nhìn màn hình trên tường, nhưng ánh mắt không có tiêu cự, trống rỗng như bị khoét đi mọi thứ, thậm chí còn không có linh hồn.
…
Anh chưa từng yêu em, là anh tự lừa dối bản thân.
Rõ ràng anh thấy mình rất sáng suốt, nhưng vẫn rơi vào cái bẫy của chính mình.
…
Từ Soái bước tới, chẳng nói chẳng rằng rút phích cắm, màn hình bỗng tối đen, âm thanh cũng im bặt. Anh ta vứt phích cắm xuống đất, hai tay đút túi quần, bước tới ngồi xuống, thành thạo mở một chai bia, nhét vào tay Cố Khiết Thần thay cho chiếc micro.
Anh ta mở thêm chai nữa, cụng chai với Cố Khiết Thần, nói: “Đừng hát nữa, tôi uống với anh, bao giờ say thì thôi”.
Cố Khiết Thần nhướng mày, đáy mắt lóe lên sự trào phúng. Anh không nói gì, ngửa cổ lên tu ừng ực.
“Không cần hỏi cũng biết anh lại cãi nhau với Hứa Tịnh Nhi chứ gì? Lần này lại sao vậy?”.
Cố Khiết Thần rũ mắt, nhìn chai bia trong tay mình, ngón tay anh vô thức siết chặt, im lặng không nói gì. Đúng lúc Từ Soái tưởng Cố Khiết Thần sẽ không trả lời thì anh lên tiếng, như tự nói với chính mình.
“Tôi khiến cô ấy đau lòng, nhưng tại sao… người đau lòng hơn lại là tôi chứ?”.
Cố Khiết Thần chỉ tay vào trái tim mình, đáy mắt phủ một làn hơi nước mỏng: “Từ đầu đến cuối, chưa từng tranh giành”.
Từ Soái và Cố Khiết Thần quen nhau từ khi mới lọt lòng, cùng nhau mặc chung quần mà lớn. Ngoài lần bố mẹ anh qua đời, đây là lần thứ hai anh để lộ tình cảm thực sự.
Anh là Cố Khiết Thần, vậy mà lại nói ra những lời “trái tim tôi từ đầu đến cuối chưa từng tranh giành”.
Một nỗi chua chát xộc lên cổ họng, Từ Soái cố nén xuống, rồi giơ tay vỗ vai Cố Khiết Thần: “Cô ta đã là vợ cậu rồi, muốn bắt đầu lại từ đầu thì vẫn còn kịp”.
Ngừng một lúc, anh ta nhỏ giọng nói: “Trừ khi…”