Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Khiết Thần rủ mí mắt, nhìn bao lì xì trong tay cô, bên trên có hình hai đứa bé người gốm đang cười thật tươi. Nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra, đường viền khuôn mặt của bé trai là anh, đường viền khuôn mặt bé gái là Hứa Tịnh Nhi.



Đường nhìn của anh lại quay về gương mặt của Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt trước nay luôn trầm lặng, giọng nói rất nhẹ: “Thứ tôi tặng đi rồi sẽ không lấy lại”.



“…”.



Được thôi, ông lớn đúng là ông lớn, dù là diễn kịch, tặng món đồ có giá trị cao như vậy cũng không đau lòng chút nào, giống như lúc trước anh tặng cô chiếc nhẫn kim cương màu hồng vậy.






Nghĩ tới cô chạy tin tức đến gãy chân mới kiếm được chút tiền, Hứa Tịnh Nhi lập tức có chút đố kị người giàu, chua xót nói một câu: “Để ở chỗ tôi, anh không sợ tôi mang theo số tiền lớn này chạy trốn à?”.



Cố Khiết Thần nhếch khóe môi, anh cười rồi.



Anh nhấc chân, bước về phía Hứa Tịnh Nhi một bước, làm cô sợ đến mức tim đập thình thịch, vội vàng lùi ra sau hai bước.



Sau đó, cô nhìn thấy anh hé môi, nói ra từng chữ: “Cô thử xem”.



Giọng nói của anh không hề có độ ấm nào, như gáo nước lạnh giội thẳng lên đầu cô, khiến cô không khỏi rùng mình.



Hứa Tịnh Nhi nặn ra nụ cười mỉm, dùng giọng điệu chăm sóc khách hàng tiêu chuẩn nói: “Anh yên tâm, thẻ của anh ở chỗ tôi, tôi nhất định sẽ nâng niu nó, tuyệt đối sẽ không tiêu của anh đồng nào”.



Cố Khiết Thần hé môi, khẽ thốt ra mấy chữ: “Cô có thể tiêu”.



Anh nói cái gì?



Hứa Tịnh Nhi sửng sốt, sau đó vô thức ngước mắt lên nhìn Cố Khiết Thần.



Nhưng trước khi cô nhìn tới, Cố Khiết Thần đã quay lưng đi về phía phòng thay đồ, dường như mấy chữ đó chỉ là cô nghe lầm mà thôi.



Trước khi Cố Khiết Thần đi tới gần phòng thay đồ, anh dừng lại, bổ sung một câu: “Vợ của Cố Khiết Thần tôi không thể thua kém người khác”.



Anh muốn cho cô mọi thứ tốt nhất, chỉ có điều là anh không thể để cô chạy mất lần nữa.



Câu nói đó quả thật khiến Hứa Tịnh Nhi không khỏi rung động.



Vợ của Cố Khiết Thần anh… Hôm qua, lúc anh giới thiệu cô với ông cụ, anh cũng gọi cô là vợ, đây rốt cuộc là thuận miệng nói, hay là anh thật sự muốn đối đãi với cô như một người vợ?



Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hứa Tịnh Nhi. Cô bừng tỉnh, đi tới mở cửa phòng.



Cố Tuyết mặc chiếc váy màu hồng đứng ở trước cửa, vừa nhìn thấy cô là cười thật tươi nói: “Chị dâu, năm mới vui vẻ, cung hỷ phát tài, lì xì cho em”.



Nói xong, cô ta xòe đôi bàn tay trắng trẻo ra, mong chờ bao lì xì của cô.



Vì cuộc dây dưa của Cố Khiết Thần tối hôm qua, Hứa Tịnh Nhi dậy hơi muộn, những người khác trong nhà họ Cố đã dạy từ sớm đến chúc mừng năm mới ông cụ Cố. Cố Tuyết muốn gặp Hứa Tịnh Nhi, không kiên nhẫn đợi cô đi xuống mà tự mình chạy lên đây.



Hứa Tịnh Nhi đáp lại câu chúc mừng năm mới. Suy cho cùng cô cũng là lần đầu tiên làm dâu, cũng quên mất kết hôn rồi là phải lì xì cho người nhỏ hơn. Lúc này cô chưa chuẩn bị sẵn, nhưng trong túi xách của cô có tiền mới đã đổi từ trước, cô nói: “Em đợi chút nhé, chị đi lấy cho em”.



Hứa Tịnh Nhi quay về phòng, đi đến ghế sofa, cầm túi xách của mình lên, lấy ví tiền từ trong đó ra, sau khi lấy tiền thì lại phát hiện mình chưa chuẩn bị bao lì xì.



Đưa trực tiếp thế này hình như không ổn lắm… Sau đó, Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn bao lì xì đựng tấm thẻ đen. Thiết kế đáng yêu như vậy, lại còn màu hồng, là phong cách mà Cố Tuyết thích, cô lấy cái này dùng vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK