Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể phủ nhận chiêu ra tay trước của Dung Vương và Mỹ Kỳ đúng là rất vi diệu.



Đầu tiên là vu oan cho A Mỹ rồi đến Hứa Tịnh Nhi. Giờ cô đã trở thành một nhà báo không đáng tin cậy. A Mỹ cũng trở thành một trợ lý như thế. Vậy thì hai người họ đứng ra vạch trần Dung Vương thì chưa chắc đã có người chịu tin họ.



Bọn họ từ thế chủ động chuyển qua thế bị động. Tình thế càng lúc càng khó khăn hơn.



Trong nhà là an toàn nhất.



Hứa Tịnh Nhi lười biếng ôm gối, dựa vào ghế sô pha. A Mỹ cũng ngồi co gối ngay bên cạnh. Hai tay A Mỹ đan chéo, khuôn mặt lộ rõ vẻ áy náy và âu sầu. Kiều Sở vô thức nhìn Hứa Tịnh Nhi. Vẻ điềm đạm của cô thật khiến anh ta cảm thấy thú vị.






Anh ta thật sự rất muốn biết cô bình tĩnh thật hay là giả vờ.



Nhìn thấy cả một biển người chửi rủa mình trên mạng, A Mỹ thực sự không thể ngồi yên được nữa. Cô ta đứng dậy, xin lỗi Hứa Tịnh Nhi trước tiên: “Cô Hứa, xin lỗi. Đều là do tôi mà bọn họ đào quá khứ của cô lên. Để cô khó xử rồi”.



“Tôi biết cô có ý tốt giúp tôi nhưng tôi không thể vì vấn đề của mình mà khiến cô bị ảnh hưởng xấu được. Tốt hơn tôi nên về…Tôi không muốn liên lụy tới cô.



Dứt lời, cô ta cất bước định rời đi. Nhưng một giây sau, cổ tay cô ta đã bị giữ lại.



Hứa Tịnh Nhi giữ tay cô ta, kéo mạnh ngồi xuống. Cô lên tiếng: “A Mỹ, làm gì có chuyện chưa đấu đã nhận thua vậy? Huống hồ, cô cũng không khiến tôi bị liên lụy gì cả. Dù cô không đầu quân về phía tôi thì Mỹ Kỳ cũng sẽ tung ra lai lịch của tôi mà thôi. Căn bản không phải là do cô”.



“Còn nữa, tôi đã nói rồi. Tôi sẽ cùng cô đưa Dung Vương vào trong tù? Sao thế? Cô không tin năng lực của tôi sao?”



A Mỹ lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chỉ là tôi…chỉ là…”



“Được rồi! Đừng tự trách mình nữa! Không phải là vấn đề của cô. Tất cả tội lỗi đều do Dung Vương. Tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ khiến anh ta phải trả giá. Hứa Tịnh Nhi tôi nói được làm được!”



Kiều Sở lúc này cũng lên tiếng: “Cô có cách rồi à?”



Hứa Tịnh Nhi nhìn anh ta bằng đôi mắt đen láy. Cô cười giảo hoạt, không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Anh có nghe câu ba cây hợp lại nên hòn núi cao không?”



Kiều Sở ngây người, sau đó hiểu ra cũng bật cười. Anh ta chỉ về phía Hứa Tịnh Nhi rồi lại chỉ về phía A Mỹ. Cuối cùng anh ta chỉ vào chính mình: “Cô nói là ba người chúng ta sao?”



Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Hai người đầu tiên đúng, nhưng ngại quá, anh không có phần!”



“Ầu! Vậy người thứ ba là ai?”



Hứa Tịnh Nhi vòng vo: “Đợi tôi làm xong thì anh sẽ biết”.



Khiết Thần đi công tác vài ngày. Vừa xuống máy bay thì đã nhận được zalo của Từ Soái nói rằng bọn họ tụ tập, bảo anh đến làm vài ly.



Khiết Thần không nói gì. Anh kiểm tra điện thoại. Không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn hay tin zalo chưa đọc. Không có thứ mà anh muốn thấy. Anh sầm mặt.



Trợ lý Lâm đón xong Khiết Thất bèn hỏi một câu theo bản năng: “Về chung cư phải không sếp?”



Mặc dù hỏi nhưng giọng điệu của anh ta vô cùng chắc chắn. Bởi vì sếp tổng đã mấy ngày không được gặp thiếu phu nhân rồi. Chắc chắn anh muốn về gặp cô trước tiên. Anh ta hiểu mà.



Khiết Thần liếc nhìn anh ta bằng vẻ vô cảm. Anh khẽ nhếch miệng, nói giọng lạnh như nước đá: “Tới câu lạc bộ A đi!”



“…”



Trợ lý Lâm như bị tát bôm bốp vào mặt. Anh ta đáp lại bằng vẻ thê thảm: “Vâng, Cố tổng”.



Chiếc xe dừng trước cửa, vừa đúng lúc một chiếc xe màu đỏ khác cũng đỗ lại. Khiết Thần từ trên xe bước xuống. Tiêu Thuần cũng xuống xe. Hai người chạm mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK