Bây giờ, anh lại dùng cách này đi cùng cô về Đế Đô…
Dường như dù là ở tình huống nào, anh cũng có thể ở bên cạnh cô, cô mãi mãi sẽ không phải chiến đấu một mình.
Đáy mắt của Hứa Tịnh Nhi không khỏi thấm ướt.
Cố Khiết Thần nhìn sang, thấy dáng vẻ cô như vậy, mi mày nhíu chặt, ánh mắt cũng dần dần nhuốm vẻ tức giận. Đám người đó ức hiếp cô rồi sao?
Phát hiện ánh mắt anh thay đổi, biết được là anh hiểu lầm, cô cố gắng nhoẻn miệng cười, còn giơ tay làm dấu bắn tim cho anh.
Cố Khiết Thần hiểu nụ cười của Hứa Tịnh Nhi, nhưng dấu tay của cô là ý gì? Cô muốn nói với anh tin tức quan trọng gì sao?
Cố Khiết Thần nghĩ mãi không ra, thế là học theo dấu tay của cô, đưa đến trước mắt Từ Soái đang ngồi ở bên cạnh.
Từ Soái hết sức kinh ngạc, lắp bắp: “Khiết… Khiết Thần… hai ngày nay anh bị mấy chuyện bực mình đó làm cho đổ bệnh rồi sao? Anh đừng dọa tôi!”.
“…”.
Anh nhíu mày, cho nên, cái này có nghĩa là bệnh sao? Hứa Tịnh Nhi bị bệnh rồi sao?
Từ Soái do dự rồi lại do dự, băn khoăn rồi lại băn khoăn, cuối cùng vẫn run rẩy đưa tay ra, nhanh chóng sờ trán Cố Khiết Thần. Không nóng mà…
Anh ta còn chưa kịp thu tay về, Cố Khiết Thần đã không nể nang gì đánh tay anh ta ra, ánh mắt chán ghét nhìn không sót một cái gì.
Từ Soái lập tức tổn thương vô cùng: “Khiết Thần, anh có ý gì? Giây trước còn bày tỏ yêu người ta, giây sau đã trở mặt vô tình?”.
Nói xong, anh ta còn oán hận bật ra hai chữ: “Tra nam!”.
Bày tỏ tình yêu?
Cố Khiết Thần ngơ ngẩn mấy giây mới hiểu, hóa ra dấu tay đó không phải nghĩa là bị bệnh, mà là biểu đạt tình yêu sao?
Vẻ tức giận trong mắt nhanh chóng lui đi, thay vào đó là ý cười nhàn nhạt, có ráng đỏ lặng lẽ lan ra đến tai.
Từ Soái nhìn ánh mắt của Cố Khiết Thần, càng thêm kinh ngạc.
Má má má nó!
Anh ta mắng Cố Khiết Thần là tra nam, Cố Khiết Thần không những không tức giận, mà còn… bộ dạng xấu hổ này là cái quỷ gì?
Toi rồi toi rồi, đừng nói Cố Khiết Thần nửa đường chuyển gay chứ?
Anh ta, anh ta, anh ta… anh ta không chịu đâu!
Nhưng lỡ như Cố Khiết Thần cưỡng ép thì anh ta phải làm sao? Anh ta không đánh lại Cố Khiết Thần! Nếu Cố Khiết Thần thật sự cưỡng ép… thì anh ta cũng… thuận theo vậy.
…
Xe Cố Khiết Thần đi theo Hứa Tịnh Nhi về đến Đế Đô. Cho đến khi dừng ở cửa cục cảnh sát, anh xuống xe, đứng đó, dùng ánh mắt đưa tiễn Hứa Tịnh Nhi vào trong.
Lúc Hứa Tịnh Nhi quay đầu nhìn lại, anh giơ tay, làm dấu bắn tim một cách hơi cứng nhắc.
Cô ngây người ra, sau đó không kìm được nhoẻn miệng cười.
Thấy cô cười, Cố Khiết Thần cũng không khỏi cong khóe môi.
Hai người nhìn nhau, mỉm cười, giống như trên thế giới này chỉ còn lại anh và cô.
Trợ lý Lâm ở trong xe ăn cơm chó, Từ Soái ở trong xe cũng ăn cơm chó, hơn nữa còn chịu sát thương chí mạng nghìn tấn.
Hóa ra… không phải Khiết Thần bày tỏ tình yêu với anh ta. Từ trước tới nay, trong lòng Cố Khiết Thần chỉ có một mình Hứa Tịnh Nhi, không liên quan gì đến anh ta.
Ha ha, tán tỉnh rồi không chịu trách nhiệm, tra nam!
Cố Khiết Thần vào xe, trợ lý Lâm quay đầu nhìn anh, thấp giọng hỏi: “Cố tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”.
Ánh sáng trong mắt anh trở nên nhạt nhòa, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa rồi ánh nắng còn rực rỡ, bây giờ bỗng nhiên mây đen giăng đầy, dường như một trận mưa bão sắp kéo đến…
Anh thu hồi ánh mắt, cất giọng lạnh nhạt: “Đến công ty!”.
Trợ lý Lâm hiểu được, khởi động xe.