Cả hiện trường kinh hãi hô lên.
Khiết Thần phiêu quá rồi, hay là não có vấn đề? Anh định dùng Vân Nhu để chứng minh Hứa Tịnh Nhi vô tội sao? Nhưng cô ta là nguyên cáo, sao có thể là nhân chứng của Hứa Tịnh Nhi được chứ? Đây không phải là cuống quá hóa liều đấy chứ?
Không đúng, phải là tự hủy hoại chính mình thì có.
Luật sư Tiền vốn đang cảm thấy vô cùng căng thẳng thì lúc này thấy thật nực cười. Nếu đây là con át chủ bài cuối cùng của Khiết Thần vậy thì sự thắng lợi đã ở ngay trước mặt luật sư Tiền và Vân Nhu rồi.
Thẩm phán: “Ai!”
Vân Nhu bước tới. Dù cô ta không đoán được ý đồ của Khiết Thần thì đôi mắt vẫn ánh lên vẻ hi vọng. Cô ta sẽ nỗ lực hết sức để đẩy Hứa Tịnh Nhi vào tù.
Vậy thì Hứa TỊnh Nhi sẽ thân bại danh liệt. Tới khi đó, cô cũng sẽ không còn mặt mũi nào để ở bên cạnh Khiết Thần giỏi giang nữa.
Nghĩ vậy, cô ta lại nhếch miệng cười. Cô ta liếc nhìn Hứa Tịnh Nhi đứng bên cạnh bằng ánh mắt càng nham hiểm hơn.
Khiết Thần nhìn Vân Nhu. Cũng không biết có phải anh đọc vị được cô ta nghĩ gì hay không mà anh chỉ cười như không cười. Sau đó anh trầm giọng: “Nguyên cáo, cô là nhà dương cầm, đôi tay vô cùng quan trọng đối với cô đúng không?”
Vân Nhu gật đầu: “Đương nhiên rồi. Bình thường, tôi bảo vệ tay mình rất kỹ. Dù các bộ phận khác trên cơ thể bị thương thì tôi cũng sẽ giữ cho đôi tay mình không hề hấn gì để không ảnh hưởng tới việc đánh đàn của mình”.
Khiết Thần: “Theo như tôi được biết, với những nghệ sĩ như các cô, dù là đánh đàn hay khiêu vũ hoặc là một người mẫu thì đều thích mua bảo hiểm. Có người mua bảo hiểm cho tay, cho mặt, cũng có người mua bảo hiểm chân. Còn cô? Một đôi tay quý giá như vậy cô có mua bảo hiểm cho mình không?”
“Mua rồi”, Vân Nhu trả lời vô cùng dứt khoát.
“Đôi tay là tài sản đáng giá nhất của tôi, đương nhiên tôi phải mua bảo hiểm tốt nhất để đề phòng nhỡ có chuyện gì xảy ra”.
Cô ta khựng lại, nở nụ cười chế nhạo: “Đáng tiếc, dù tôi đã bảo vệ tới mức đó…mà cuối cùng vẫn bị người khác hủy hoại”.
Khiết Thần giống như không nghe thấy lời càm ràm của cô ta. Anh quay qua thẩm phán: “Thẩm phán, ở đây tôi có một thứ. Đó chính là bảo hiểm mà hai năm trước Vân Nhu mua cho đôi tay để chứng minh những gì nguyên cáo nói là thật”.
Thẩm phán gật đầu.
Khiết Thần lại quay qua nhìn Vân Nhu, tiếp tục hỏi: “Nguyên cáo, cô mua bảo hiểm cho tay là điều vô cùng hợp lý. Nhưng tôi có điều nghi ngờ, trong khoảng thời gian hai năm qua, cô không hề mua thêm bảo hiểm nào cho tay nữa, cũng không động tới bảo hiểm. Vậy mà gần đây trên bảo hiểm lại được bổ sung thêm điều khoản đúng không?”
Vân Nhu tái mặt, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Cô ta bặm môi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô ta cảm thấy câu hỏi này thật nực cười nên còn bật cười thành tiếng: “Đúng vậy, tôi nói rồi, tay tôi rất đáng quý. Tôi đột nhiên nhớ ra nên đã bổ sung thêm, nâng hạn mức cho bảo hiểm của mình. Có vấn đề gì sao?”