Trong nhiều văn kiện công ty như vậy, tập văn kiện này nổi bật nhất, có lẽ chính là cái này.
Hứa Tịnh Nhi chìa tay ra, đang định lật ra xem thì trợ lý Lâm biến sắc, lao tới định cướp đi. Nhưng tốc độ của Hứa Tịnh Nhi còn nhanh hơn, đã mở ra trang đầu tiên.
Trên đó viết, tất cả quyền sở hữu cổ phần của ông cụ Cố ở tập đoàn Cố Thị đều do… Cố Hùng đại diện.
Trợ lý Lâm bỗng chốc ôm mặt.
Anh ta thực sự không ngờ Cố Tổng lại cất văn kiện này trong tủ bảo hiểm, nên vừa rồi mới không sống chết ngăn cản. Nếu nói về hiểu biết thì anh ta thực sự không hiểu Cố Khiết Thần bằng Hứa Tịnh Nhi.
Lần này thì lộ hết cả rồi!
Với khứu giác nhạy bén của Hứa Tịnh Nhi, anh ta cảm giác mình sắp tiêu đời rồi.
Tình thế bất lợi, trợ lý Lâm chẳng nói lời nào, xoay người định chạy. Nhưng chưa chạy được hai bước đã bị Hứa Tịnh Nhi túm được gáy. Anh ta giãy giụa, nhưng sức cô quá lớn, lớn đến mức ghì anh ta gần như đứng yên tại chỗ.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, tiêu hóa văn kiện mà cô đọc được. Lúc lần nữa mở mắt ra, đáy mắt cô lạnh như băng.
Cô nhìn về phía trợ lý Lâm, nói: “Nói chuyện đàng hoàng với tôi, hay là để tôi đánh anh một trận rồi lại nói chuyện?”.
“…”
Trợ lý Lâm im lặng mấy giây, mặt nhăn mày nhó: “Cô Hứa, cô muốn biết chuyện gì, hay là… cứ đi hỏi thẳng Cố Tống ấy, cô đừng làm khó tôi”.
Anh ta không ngăn cản được Hứa Tịnh Nhi đã là tội lớn rồi, nếu lại không cẩn thận nói sai điều gì, thì chẳng phải lên thẳng đoạn đầu đài sao?
“Vậy là anh chọn vế thứ hai?”.
“…”
Trợ lý Lâm do dự đấu tranh một lát, cúi đầu chấp nhận số phận: “Cô Hứa, nói chuyện đi, cô muốn nói gì, muốn hỏi gì tôi cũng theo hầu, được chưa nào?”.
Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới hài lòng gật đầu, hất cằm chỉ về phía sô pha: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.
Sau khi hai người ngồi xuống, Hứa Tịnh Nhi đặt giấy thay đổi quyền sở hữu cổ phần lên bàn trà, đầu ngón tay gõ mấy cái, hỏi thẳng: “Văn kiện này là thật sao?”.
Trợ lý Lâm gật đầu: “Là thật, luật sư đã giám định, quả thực là ông cụ Cố yêu cầu thay đổi quyền sở hữu cổ phần trong trạng thái tỉnh táo, chữ ký ở phía sau cũng chắc chắn là nét chữ của ông ấy”.
“Nhưng… sao ông nội có thể đưa cổ phần cho Cố Hùng chứ?”, Hứa Tịnh Nhi nhíu chặt mày: “Ông nội không thể nào đưa ra quyết định như vậy được…”
“Đúng, đây là chuyện không thể, nhưng luật sư làm chứng, chữ ký là thật, lại thêm ông ấy hôn mê bất tỉnh, cho dù chúng ta cảm thấy là chuyện không thể thì cũng không có bất cứ chứng cứ nào để lật lại”.
Trợ lý Lâm không khỏi thở dài: “Cô Hứa, Cố Hùng vốn dĩ đã bị đuổi khỏi tập đoàn Cố Thị, cổ phần trong tay ông ta đã bị Cố tổng mua lại hết. Vốn dĩ cổ phần trong tay Cố tổng cộng thêm của ông cụ Cố thì không ai có thể làm dao động vị trí của nhà họ Cố trong Cố Thị. Nhưng hiện giờ Cố Hùng có thể đại diện sử dụng cổ phần của ông cụ Cố, chẳng khác nào chặt đứt nửa cánh tay của Cố tổng”.
“Lúc trước, Cố Thị chuẩn bị mở cuộc họp cổ đông, Cố Hùng lấy chuyện này, muốn xúi giục các thành viên khác trong ban giám đốc, ép Cố tổng nhường ghế. Trước kia vì chuyện của cô mà Cố tổng đã đắc tội với tất cả các thành viên trong ban giám đốc, bọn họ đều đang chờ kéo Cố tổng xuống. Đến lúc đó, Cố Thị sẽ phải đổi chủ”.
Hứa Tịnh Nhi liên kết tình hình lúc đó lại, rồi nói: “Thế nên lúc đó Cố Khiết Thần muốn ra nước ngoài công tác là để giải quyết chuyện này? Thế nên… anh ấy tìm tới Tả Tư?”.
Trợ lý Lâm mỉm cười, trong nụ cười có chút châm chọc cô.