Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tuyết lập tức vỗ ngực: “Chị nói đi, chị muốn em làm gì, em sẽ lên rừng đao xuống biển lửa…”



“Stop!”, Hứa Tịnh Nhi lập tức ngăn lại . Cô kéo tay cô gái, nói nhỏ: “Đi theo chị”.



Hưa Tịnh Nhi đưa Cố Tuyết tới một góc, nói nhỏ với cô gái vài câu, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc usb đưa cho Cố Tuyết.



Cố Tuyết trịnh trọng nhận lấy, siết chặt trong tay và ra dấu tay ok với Tịnh Nhi: “Chị giao cho em, em nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa”.



Nói xong cô gái rời đi trên đôi giày cao gót.






Hứa Tịnh Nhi lấy điện thoại ra nhìn giờ. Cô mở zalo, tìm tài khoản của Tiêu Thuần và nhắn tin: “Đang ở đâu đấy?”



Tầm mười giây sau, Tiêu Thuần trả lời: “Sắp tới rồi, tầm năm phút nữa thôi”.



Cô ấy đang nói tới xe đón cô dâu. Nói cách khác, hôn lễ sẽ bắt đầu sau mười phút nữa.



Hứa Tịnh Nhi dựa người vào tường, hít một hơi thật sau. Những gì cô cần làm, hôm nay đều phải làm hết. Sau này…cô sẽ không còn cảm thấy áy náy nữa.



Cô đứng dậy định rời đi thì nghe thấy tiếng bước chân phía trước. Cô ngước nhìn. Tả Anh trong bộ đồ vest màu trắng đứng trước mặt cô. Anh ta đẹp trai, nho nhã như lần đầu cô từng gặp. Cảm giác thật nhẹ nhàng, thuần khiết.



Hình như anh ta luôn thích mặc vest màu trắng. Trong bao nhiêu buổi tiệc từng diễn ra thì anh ta luôn mặc màu này.



Thế nhưng…thế giới của anh ta thì chỉ toàn một màu đen tăm tối.



Dù có mặc toàn đồ trắng thì anh ta vẫn không thể che giấu được trược khí của chính mình. Hứa Tịnh Nhi nhìn anh, rồi quay mặt đi lướt qua.







Tả An không hề ngăn cô lại, chỉ lên tiếng: “Tịnh Nhi, dù em đang làm gì thì cũng dừng lại đi”.



Hứa Tịnh Nhi chỉ cảm thấy nực cười. Thậm chí cô phì cười, dừng bước nhưng không hề quay người lại.



Giọng của cô không bộc lộ bất kỳ biểu cảm gì. Cô chỉ thản nhiên nói: “Tả An, bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào cũng vậy, không thể nào cứ thắng mãi được”.



“Anh muốn tốt cho em”.



Tả An hạ giọng: “Vì một người đàn ông không yêu mình, nửa đời sau của em có thể sẽ chẳng còn gì. Vậy có đáng không? Giờ em có cổ phần, có tiền, em có những thứ mà mình muốn ,đừng tham gia vào chuyện này nữa. Hãy sống tốt cuộc đời của em, có được không?”



Hứa Tịnh Nhi không hề trả lời, chỉ tiếp tục bước đi.



Người nhà họ Tả, dù là ông Tả, Tả An hay Tả Tư thì đều cho rằng họ có thể điều khiển được người khác, có thể dời non lấp biển. Nếu đã vậy thì đừng có khuyên hay ngăn người khác phải làm gì. Buồn cười lắm.



Màn cá cược này, chưa chắc bọn họ đã thắng hết ván này đến ván khác. Lần này cô cá là họ sẽ thua thôi.



Xe đón dâu đã có mặt. Tả An mặc bộ váy màu trắng, phủ khăn voan lên khuôn mặt xinh đẹp. Mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy nụ cười đầy hạnh phúc của cô ta.



Âm nhạc nổi lên, cô tay khoác tay ông Tả bước trên thảm đỏ. Họ bước dần về phía Khiết Thần. Hoa tươi được tung lên bay rợp không gian, bầu không khí hạnh phúc, ngọt ngào lan tỏa.



Dàn đèn led sau lưng Khiết Thần bừng sáng. Những bức hình thường ngày của họ đúng ra sẽ được chiếu trên màn hình. Bất ngờ…hóa ra sự thật không phải như vậy…Đó không phải là hình của Khiết Thần và Tả Tư, mà là hình của…ông cụ Cố và…Bạch Ngọc Phương.



Nói chính xác hơn là hình mà Bạch Ngọc Phương…đang tiến hành thôi miên ông cụ Cố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK