Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau phẫu thuật anh tỉnh dậy, bất luận là Từ Soái hay là trợ lý Lâm thì cũng đều nhắc anh không biết bao nhiêu lần về Hứa Tịnh Nhi. Thế nhưng anh không có cảm giác gì, cứ như người ngoài cuộc, như một vị khán giả đi xem kịch vậy.



Lúc này, không ai nói gì bên tai anh nữa. Anh cứ đứng đó, nhìn những bình rượu rỗng đầy mặt đất. Trong đầu bất giác hiện lên một suy nghĩ.



Suy nghĩ đó được hình thành từ việc nhớ ai đó, nhớ một bóng hình nào đó. Hình như…là đang nhớ về cô ấy – Hứa Tịnh Nhi.



Anh cũng không biết nữa. Anh muốn gặp cô, muốn nói với cô. Muốn hỏi cô về anh của quá khứ.



Khiết Thần lấy điện thoại ra, định gọi số của Hứa Tịnh Nhi thì phát hiện ra anh không hề có số của cô. Hơn nữa, giờ cũng muộn rồi. Có lẽ, cô cũng đã ngủ say.






Khiết Thần bỏ điện thoại xuống. Lòng anh nặng trĩu như muốn anh phải làm điều gì đó. Anh ra khỏi chung cư, ngồi vào xe và khởi động máy.



Đợi đến lúc anh định thần lại thì xe của anh đã đậu trước cửa nhà họ Hứa. Có lẽ lúc này, trong ký ức của anh, nơi ở của Hứa Tịnh Nhi chính là ở nhà họ Hứa. Anh còn từng bị ông nội ép đi tới đây một lần.



Cũng không biết giờ Hứa Tịnh Nhi có còn sống ở đây nữa hay không.



Dù không chắc chắn nhưng Khiết Thần cũng không muốn rời đi. Anh tấp xe vào lề đường, ngả người ra ghế. Một tay anh đặt lên vô lăng, ngước nhìn lên lầu hai của nhà họ Hứa, nhìn về phía căn phòng bên trái.



Đó là phòng của Hứa Tịnh Nhi.



Có lẽ cả nhà họ Hứa đã ngủ. Bóng tối bao trùm từng căn phòng. Chỉ có đèn ngoài cửa vẫn sáng, rọi xéo vào xe ô tô. Khiết Thần nhìn chăm chăm về hướng đó. Cảm giác buồn bã dần biến mất. Mắt anh dần trùng xuống.



Sáng sớm, người giúp việc mở cửa đi đổ rác thấy chiếc xe đỗ bên đường thì tò mò nhìn thử và nhận ra Khiết Thần. Thế là người này chạy vào trong biệt thự báo cáo.







Ông bà Hứa vừa tỉnh dậy, nghe tin Khiết Thần tới thì nhìn nhau rồi vội vàng rửa mặt, chạy ra đón.



Khiết Thần bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Kể cũng lạ, sau khi phẫu thuật xong anh không ngủ được sâu, hơn nữa luôn trong trạng thái cảnh giác. Thật không ngờ tối qua anh lại ngủ say đến vậy…



Anh nhìn ông bà Hứa rồi nhìn xuống, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Lúc anh nhìn lại họ lần nữa thì đã lấy lại được vẻ vô cảm vốn có của mình. Anh ngồi thẳng người dậy, đẩy cửa và bước xuống xe.



Ông bà Hứa đã nghe được việc anh lấy lại tập đoàn Cố Thị nên mừng lắm. Cộng thêm việc ông cụ Hứa cũng đã tỉnh lại nên đương nhiên càng tỏ ra cung kính với anh hơn. Dù anh đã ly hôn với con gái mình.



“Khiết Thần…sao đột nhiên lại tới vậy, có chuyện gì không?”, ông Hứa cẩn trọng hỏi.



Ông ta đã không còn hi vọng Hứa Tịnh Nhi có thể mang lại lợi lộc gì cho gia đình, giờ chỉ mong cô không đắc tội với Khiết Thần đã là tốt lắm rồi.



Khiết Thần lễ phép chào rồi hỏi: “Hứa Tịnh Nhi có nhà không ạ?”



Ông bà Hứa nhìn nhau, cảm thấy hoang mang. Sao Khiết Thần lại tới đây tìm Hứa Tịnh Nhi nhỉ?



Mặc dù cảm thấy nghi ngờ nhưng bà Hứa Vẫn trả lời: “Khiết Thần, sau khi hai đứa ly hôn thì con bé không về nhà…”



“Vậy sao?”, Khiết Thần gật đầu



“Con vẫn có việc, con đi trước đây”.



“Khiết Thần, đợi đã…”, bà Hứa vội vàng lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK