Anna từng nói với hắn, ngươi không nên làm sát thủ, hãy tìm cách chạy thoát đi.
Hắn hỏi vì sao, Anna nói, ngươi rụt rè mềm lòng.
Năm thứ hai, Anna đã bị chết rồi, chết ở trên tay một tên đầu trọc. Nửa tháng sau, hắn đã giết chết đầu trọc.
Người đều đã chết hết, chỉ còn lại mình hắn còn sống.
Long Thành ngồi ở trên bờ vai Quang giáp, nhìn thi thể nằm đầy đất, ngón tay kẹp theo nửa đoạn thuốc hút dở, đây là hắn tìm được từ trên người lão Dã. Hắn không biết hút thuốc, cũng không tìm được lửa, hắn học theo lão Dã nhét điếu thuốc lá vào trong miệng. Tay hắn đang run rẩy, bờ môi cũng run rẩy dữ dội, nhét mấy lần mới nhét vào được.
Hắn có chút sợ hãi.
Hắn nhớ kỹ lời Anna nói, hắn cần chạy trốn đi ra ngoài.
Trời u u ám ám, trong gió mang theo mùi tanh. Tí tách, giọt mưa to như hạt đậu rơi vào trên gương mặt hắn, trời mưa? Hắn đột nhiên ý thức được không đúng, đưa tay lau một cái, ngón tay nhuộm đỏ.
Hắn ngẩng đầu, giọt máu đỏ tươi ầm ầm từ phía trên không rơi xuống như trời mưa tầm tã.
Màn mưa đỏ như máu, âm thanh ầm ầm đang không ngừng tới gần, một đám bóng đen cực lớn đang chậm rãi tiến tới.
Một cái Quang giáp hình người rách nát màu đen xuyên qua màn mưa màu đỏ, từ vai trái nó đến phần eo đã bị triệt để xé rách, lộ ra khoang điều khiển. Khoang điều khiển cũng chỉ còn lại có một nửa, phơi bày ra trong không khí. Một vị nam tử sắc mặt tái nhợt ngồi ở phía trên, tóc ướt dán sát tại trên mặt, máu tươi uốn lượn chảy xuôi xuống, y nhìn Long Thành cười cười.
Đồng tử Long Thành co rút lại, Huấn luyện viên!
Trên mặt đất, máu tươi ngập qua mắt cá chân Quang giáp, giống như là biển máu.
Long Thành không có chút nào do dự, nhanh chóng tiến vào khoang điều khiển, nhanh như tia chớp đeo thiết bị Não khống lên đầu, đóng cửa khoang điều khiển lại, khởi động Quang giáp.
Vừa rồi hắn rõ ràng đã giết chết huấn luyện viên...
Trong miệng còn cắn một nửa điếu thuốc lá, bờ môi đột nhiên không còn run rẩy, sắc mặt dù vẫn còn tái nhợt, nhưng thần tình trở nên lạnh nhạt, bàn tay rất vững vàng.
Hắn có thể giết được một lần, thì có thể giết lần thứ hai.
"01, ngươi là đệ tử tốt nhất mà ta đã từng dạy, là sát thủ tốt nhất, Sư sĩ giết chóc tốt nhất."
Rầm rập, mặt đất đang chấn động.
Từng cái Quang giáp tàn tạ xuyên qua màn mưa màu máu, Long Thành rất quen thuộc với những Quang giáp này.
Hắn cảm thấy có chút lạnh lẽo, nhiệt độ giảm xuống hay sao?
Cái Quang giáp màu lam kia là của mặt thẹo, mặt thẹo đánh nhau rất hung, chỉ là thích rượu, tại thời điểm gã say đến bất tỉnh nhân sự, Long Thành vặn gãy cổ của gã.
Cái Quang giáp cầm thuẫn kia là Quỳnh, sau khi bị thương thì rút lui không làm sát thủ nữa. Ở huấn luyện doanh, gã đảm nhiệm chức giáo viên, tính tình táo bạo, vị trí bị thương là vị trí đốt sống cổ thứ ba, xoay đầu không linh hoạt, thao tác Quang giáp cũng bị ảnh hưởng. Long Thành điều khiển Quang giáp đánh lén từ phía sau lưng, một cú liền đánh trúng, không để cho gã phát ra cảnh báo.
"01, ngươi cho rằng giết sạch tất cả mọi người tại huấn luyện doanh là có thể chạy thoát sao?"
Rầm rập, đại quân Quang giáp đang chậm rãi tới gần, tiếng mưa rơi rất lớn, âm thanh của huấn luyện viên quanh quẩn không ngừng.
"Trở về đi, 01, ngươi thuộc về nơi đây."
Long Thành mím môi, sắc mặt rất tái nhợt nhưng không có chút nào dao động.
Không chết? Vậy lại giết thêm một lần nữa.
Đột nhiên, bộ ngực hắn kịch liệt đau nhức, hắn cúi đầu nhìn lại, một bàn tay xuyên thấu qua trước ngực của hắn, cầm lấy một quả tim chảy máu đầm đìa. Trái tim đang mạnh mẽ đập thình thịch, huấn luyện viên ghé sát vào lỗ tai hắn nói.
"01, ngươi thuộc về nơi đây, ngươi không cần nó."
Đùng, bàn tay nắm trái tim hắn chợt bóp mạnh một cái, trái tim nổ tung, máu tươi tung tóe khắp nơi.
Trong cơn đau đớn kịch liệt khó tả, hắn như bị mất đi thứ gì rất quan trọng, Long Thành đau đến mức không thể hô hấp, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt bao phủ hắn.
Phù, Long Thành mở hai mắt ra, vùng vẫy bật ngồi dậy, hắn thở hổn hển, toàn thân thấm đẫm mồ hôi.
Trong phòng không có bật đèn, mượn nhờ ánh sao sáng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ mạn tàu, hết thảy mọi thứ trong phòng hiện lên rõ ràng rành mạch trong mắt Long Thành.
Là một cơn ác mộng.
Hắn ngồi tại trước cửa sổ mạn tàu, nhìn tinh không mênh mông bên ngoài cửa sổ.
Hắn không biết rõ những người khác vì sao phải phàn nàn Viện mồ côi keo kiệt, nói là chỉ cho ngồi vé khoang rẻ nhất, thế nhưng là bọn họ không cần phải bỏ tiền túi ra a. Suy nghĩ một chút về việc 100 đồng của bản thân vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, Long Thành liền có chút vui vẻ. Vào lúc năm mới, trong Viện mồ côi sẽ phát cho từng tiểu hài tử năm mươi đồng tiền mừng tuổi, hắn ở tại trong Viện mồ côi đã vượt qua hai lần năm mới rồi, tích cóp được một trăm đồng. Phàn nàn gian phòng quá nhỏ không có toilet, thế nhưng là trong hành lang có nhà vệ sinh công cộng, rất sạch sẽ. Giường cũng thật thoải mái, tốt hơn so với huấn luyện doanh rất nhiều, giường ở trong huấn luyện doanh cứng rắn giống như tấm ván gỗ, còn thường xuyên phải ngủ tại dã ngoại, gặp phải trời mưa liền thảm rồi. Phàn nàn cách âm kém tạp âm nhiều, Long Thành cảm thấy càng là lời nói vô căn cứ, âm thanh động cơ phi thuyền nổ vang có cảm giác an toàn hơn nhiều so với tiếng rắn, tiếng thú, chuột kêu a.
Huống chi gian phòng của hắn còn có cửa sổ mạn tàu.
Gian phòng vốn là của Đầu To, hắn nói với Đầu To, hắn muốn ở gian phòng có cửa sổ. Sắc mặt Đầu to xanh mét trợn trừng nhìn hắn, rồi sau đó hắn lấy được gian phòng này.
Vóc người Đầu to rất lớn, đầu cũng rất to, vì vậy bị mọi người gọi gã là Đầu to.
Long Thành không thích Đầu To.
Không phải là bởi vì Đầu To ưa thích bắt nạt người khác, cũng không phải bởi vì đầu óc gã có vấn đề mà bởi vì gã là đầu trọc.
Long Thành nhìn thấy sẽ nhớ tới Anna, đã qua nhiều năm như vậy, đôi khi hắn còn có thể nhớ tới nàng.
Năm trước, khi thành công chạy thoát ra khỏi huấn luyện doanh, hắn mười hai tuổi. Trải qua ba tháng ẩn núp và chạy trốn, "Vô tình" được một nhà cô nhi viện phát hiện sau đó thu lưu. Hắn đã có tên của mình, Long Thành. Hàng năm Cô nhi viện cũng sẽ thu nhận nuôi dưỡng rất nhiều cô nhi, để cho thuận tiện, họ sử dụng một cái phần mềm tạo tên, mỗi lần phần mềm sẽ ngẫu nhiên tạo ra ba cái tên, cuối cùng do Viện trưởng quyết định lựa chọn một trong ba cái tên đó.
Viện trưởng nói Long Thành là tên của một phi tướng, hy vọng hắn có thể trở thành anh hùng.
Long Thành không muốn làm anh hùng, hắn không dám nói với viện trưởng, hắn không phải là người tốt, hắn đã từng giết người.
Long Thành ưa thích cô nhi viện, tuy rằng phải làm việc, tính tình Viện trưởng và các A di không tốt lắm, thế nhưng là cho hắn cơm ăn, không cần giết người.
Long Thành cho rằng cuộc sống tốt đẹp này sẽ tiếp tục kéo dài.
Nửa tháng trước, viện trưởng nói với Long Thành, hắn nhất định phải rời khỏi Cô nhi viện. Trong viện nhận được đơn xin nhận nuôi, hắn sắp được một vị lão thái thái nhận nuôi.
Long Thành nói với viện trưởng, hắn không muốn đi đâu cả, chỉ muốn được lưu lại cô nhi viện.
Viện trưởng nói cho hắn biết, đây là quy định của pháp luật, nếu như viện vi phạm thì sẽ bị phạt tiền, thậm chí sẽ bị thu hồi giấy phép hoạt động.
Long Thành không muốn cô nhi viện bị phạt tiền và bị huỷ tư cách hoạt động, hắn đã đồng ý.
Hắn sẽ được đưa đến địa phương tên là Sơn Nguyệt tinh.
Ngồi ở trước cửa sổ mạn tàu, nhìn ra ngoài cửa sổ, Long Thành thở dài. Nếu như có Anna tại đây thì quá tốt, nàng thông minh như vậy, nhất định sẽ không giống mình không biết làm sao bây giờ.
Mỗi một lần Phi thuyền đỗ lại thì đều có một số cô nhi rời thuyền, bọn họ sẽ được đưa đến các gia đình nhận nuôi.
Càng ngày càng ít đi những gương mặt quen thuộc, Long Thành cũng càng ngày càng thêm yên tĩnh trầm mặc.
Đầu To là người rời thuyền thứ hai đếm ngược, gã cầm theo hành lý chia tay Long Thành, vành mắt đỏ bừng. Long Thành không nói gì, tiến lên ôm Đầu To một cái, vỗ vỗ vào lưng Đầu To. Đầu To nhịn không được nữa, nước mắt tràn mi chảy ra, tại dưới sự thúc giục của viện trưởng, gã cầm theo hành lý rời thuyền, vừa đi vừa lau nước mắt, vừa quay đầu lại vẫy vẫy tay.
Cách lớp vách kính cửa sổ dày đụng sàn, Long Thành yên tĩnh nhìn bóng dáng Đầu To đi xa, Đầu To vóc người to lớn cường tráng như vậy nhưng tại trong biển người như thủy triều thì lại trở nên nhỏ bé như thế.
Cùng một chỗ sống chung hai năm, Long Thành và bọn họ cũng không có trở thành bằng hữu.
Có lẽ về sau mọi người sẽ không còn được gặp lại.
Vũ Trụ rất lớn, bọn hắn rất nhỏ.
Bóng dáng Đầu to biến mất tại trong biển người như thủy triều, trong nội tâm có phần hiu quạnh, Long Thành yên lặng quay trở về phòng.
Bay liên tục hai mươi hai ngày, Viện trưởng cùng đi theo đưa tiễn nhìn qua rất mệt mỏi, bà cười hỏi Long Thành đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống mới chưa?
Long Thành nói chưa.
Viện trưởng nhìn hắn một cái nói, nhìn ngươi bình tĩnh như vậy hẳn là ngươi không có khẩn trương.
Long Thành không có lên tiếng.
Viện trưởng an ủi hắn, nói từ từ sẽ quen dần.
Long Thành ừ một tiếng.
Thời điểm rời phi thuyền, Long Thành cúi đầu nghe viện trưởng một mực lải nhải dặn dò, đến gia đình mới nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, tay chân cần nhanh nhẹn một chút, nhu thuận hiểu chuyện chút, không được tranh luận, phải giữ gìn sạch sẽ, nếu như bị ngược đãi thì hãy gửi thư cho họ, vân vân.
Tuy rằng Viện trưởng không để cho hắn tiếp tục ở lại Cô nhi viện, bình thường cũng có mắng bọn hắn, thế nhưng tính tình tốt.
Long Thành nói cám ơn Viện trưởng.
Viện trưởng có chút kinh ngạc, cũng có chút cảm động, xoa xoa đầu của hắn.
Bên trong phi xa vận chuyển hàng hóa gỉ sét loang lổ, hít vào không khí đầy mùi thực vật phân hủy, Long Thành vẫn ngồi im không nhúc nhích, hắn cảm thấy hôm nay mình có phải hay không giống như tượng Bồ Tát trong miếu. Hắn không quá am hiểu giao tiếp khi đối mặt với người xa lạ, ngoại trừ trầm mặc ra, hắn không biết nên làm cái gì.
Ngồi đối diện hắn một vị lão thái thái vẻ mặt tràn đầy nếp nhăn, tóc trắng như tuyết, nhìn hắn mỉm cười.
Long Thành đột nhiên có chút khẩn trương.
Lão thái thái nói Long Thành a, không cần phải sợ.
Long Thành không có lên tiếng, hắn không sợ, khi hắn sợ tay chân sẽ lạnh lẽo, bởi vì lão thái thái đánh không lại hắn.
Lão thái thái cười nói về sau hãy gọi bà là nãi nãi.
Long Thành do dự một chút, gọi, nãi nãi.
Lão thái thái cười rất vui vẻ, không ngớt khen ngợi trẻ ngoan.
Long Thành không có lên tiếng, hắn không biết nên làm thế nào để đối mặt với tình huống như vậy.
Nam nhân lái xe là cháu trai của lão thái thái, gọi là Căn Thúc, trông rất khỏe mạnh, so với Đầu To còn phải khỏe mạnh hơn. Mặc bộ đồ lao động vải ka-ki màu xanh quân đội, miệm ngậm điếu thuốc nhếch miệng cười với Long Thành, lộ ra một miệng đầy răng vàng.
Long Thành cảm thấy ông ấy cười không được dễ coi.
Ngoài cửa sổ xe, cao ốc như rừng, các tòa cao ốc kim loại giống như ngân kiếm đâm hướng bầu trời, đủ loại vật thể phi hành tụ tập, tựa như thủy triều cuồn cuộn lên bầu trời.
Chú ý tới ánh mắt Long Thành, lão thái thái nói chúng ta ở tại nông thôn.
Long Thành thả lỏng một hơi, hắn không thích thành thị.
Sau khi chạy thoát ra huấn luyện doanh, hắn chạy trốn qua rất nhiều thành thị. Ánh mắt mọi người nhìn hắn rất cảnh giác, cũng giống như hắn nhìn người khác, hắn không biết bọn họ có từng tiến vào huấn luyện doanh hay không. Thành thị rất sáng ánh đèn, thế nhưng lại lạnh như băng, người rất nhiều, cũng là lạnh như băng, ngay cả ánh sáng động cơ Quang giáp phun ra cũng là lạnh như băng.
Thành thị nguy nga bị vứt ra xa xa phía sau, bay qua những dãy núi non liên miên không ngừng, mặt đất đủ mọi màu sắc hiện ra trong tầm mắt Long Thành.
Long Thành trừng to mắt, hắn cảm thấy thật xinh đẹp.
Chú ý thấy Long Thành kinh ngạc, lão thái thái nở nụ cười sang sảng. Bà nói cho Long Thành biết, màu đỏ chính là vườn ớt, cà chua, mà màu xanh lá là vườn rau, màu xám là vườn dược liệu, màu lam là mầm cải xanh tím.
Long Thành hỏi vì sao mầm gì xanh tím đó không phải là màu tím mà lại là màu lam?
Lão thái thái vừa cười nói, bởi vì nó sẽ kết ra quả màu xanh.
Căn Thúc cười nghiêng cười ngả, Long Thành cảm thấy Căn Thúc có chút kỳ quái, việc này có gì đáng cười chứ? Hơn nữa còn đem phi xa lái vẹo qua lạng lại, nếu là ở huấn luyện doanh khẳng định sẽ bị huấn luyện viên lấy roi phạt ba ngày không cho phép ăn cơm.
Phi xa đáp xuống một cái nông trường, mười hai căn nhà thấp bé bằng gỗ, được sơn mới hoàn toàn. Nghe được tiếng phi xa nổ vang, không ngừng có người đi ra khỏi nhà, hướng bầu trời vung vẩy cánh tay.
Long Thành còn chứng kiến rất nhiều cục sắt tạo hình kỳ quái, có cái tương tự thân thể Quang giáp, nhưng có gắn gầu xúc, có cái có rất nhiều bánh xe có răng cưa, bên trên còn dính bùn đất. Chúng nó so với Quang giáp bình thường còn phải thô to chắc chắn hơn, điềm này có phần giống Căn Thúc. Chúng nó vừa được sơn lại, còn đeo vòng hoa cột vải đỏ, nhìn qua có chút buồn cười, tựa như một loạt Căn Thúc được trang điểm xinh đẹp đứng ở lối vào nông trường.
Trên ngực cục sắt thứ nhất hiện lên chữ lớn màu đỏ "Nhiệt", Long Thành có chút kỳ quái, máy móc cũng biết nóng?
Trên ngực cục sắt thứ hai cũng được viết lên chữ màu đỏ "Liệt", Long Thành nhìn qua từng cái. Chữ rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo tựa như Căn Thúc lái phi xa.
Nhiệt liệt hoan nghênh Long Thành về nhà.
Long Thành chân tay luống cuống.