Mục lục
Long Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang hết sức chăm chú phá dỡ công trình, La Mỗ bỗng nhiên nghe đến bên cạnh truyền đến âm thanh rầm rập, không khỏi quay đầu nhìn lại.

Một bộ quang giáp công trình dừng trước công trình bên cạnh, trên tay phải quang giáp công trình là một cái cưa bánh xe có kích thước kinh người, đường kính đến 12 mét, chuyển động ong ong. Tay trái là một chiếc búa gõ, phát ra tiếng va chạm loảng xoảng loảng xoảng, thỉnh thoảng phun ra một luồng khí trắng.

Ở bên trong Quang giáp công trình, Tông Á quấn vải toàn thân lườm【 Vực Sâu Phượng Hoàng 】của La Tháo Giáp một cái, tán thưởng từ đáy lòng: "Phượng Hoàng tắm hỏa niết bàn tái sinh, quang giáp tốt!"

Quang giáp công trình mở loa ngoài, giọng nói của Tông Á có thể nghe rõ ràng.

La Mỗ trong lòng âm thầm đắc ý, tên gia hỏa này có chút biết hàng a!

Tông Á lại nói tiếp: "Thế nhưng minh châu phủ bụi, Phượng Hoàng rơi xuống không bằng gà, đáng tiếc, đáng tiếc!"

La Mỗ giận dữ: "Đánh rắm!"

Tông Á cũng không nói tiếp lời nào, điều khiển quang giáp công trình, cưa bánh xe chuyển động nhanh hơn, đạt đến giá trị cực hạn, âm thanh ong ong biến thành tiếng rít chấn nhiếp người nghe.

Quang giáp công trình tiến lên một bước, cánh tay vung ra, vạch ra một vệt sáng bạc như tuyết, vệt sáng bạc nhìn như không nhanh, lướt xuống phía dưới, dán sát mặt đất chìm vào trong nhà.

Rào, toàn bộ tòa nhà bay tung lên, để lại mặt đất nhẵn nhụi.

Ở một bên, Căn thúc nhìn thấy, trợn mắt há mồm, hắn nghĩ đến hình ảnh mình cắt thịt mỡ.

Rầm rầm, căn nhà bay ra hơn trăm mét, rơi nện xuống đất vỡ tan, tung lên bụi mù khắp trời, mảnh vỡ bay văng khắp nơi.

Tông Á xoay người, nhìn La Mỗ ngây ra như phỗng, thản nhiên nói: "Ngươi không xứng với cái quang giáp này!"

Mẹ kiếp, nếu không phải【 Nhãn Kính Vương Xà 】 của mình đã hư hỏng hoàn toàn... Cái quang giáp màu đỏ rất xinh đẹp này... Tuy rằng là viễn trình quang giáp, sửa lại cũng miễn cưỡng có thể sử dụng... phải nghĩ biện pháp lấy khỏi tay La Tháo Giáp...

Phép khích tướng lợi hại như vậy, La Tháo Giáp chắc hẳn nhịn không được đi, ha ha ha... Sau đó mình chỉ cần thuận thế khích hắn đánh cuộc một cái...

"Tông Chém Chém!"

Một giọng nói phẫn nộ từ thiết bị thông tin của y truyền đến, là Molly.

Molly nhìn mặt đất vừa mới được dọn dẹp xong, giờ đầy đất đá vụn gạch, tức muốn bể phổi: "Ngươi không làm việc cho tốt lại còn quấy rối, đêm nay ngươi không có cơm ăn!"

La Mỗ vốn đang phẫn nộ, khiếp sợ lập tức phục hồi lại tinh thần, không khỏi nhìn có chút hả hê.

Chỉ là, hắn nháy nháy mắt, những lời này hình như... Cũng có phần quen tai...

Tông Á sắc mặt bình tĩnh xoay người , không có cơm ăn? Hắn không chút nào quan tâm, mình cũng không phải trẻ con, không cho ăn cơm có thể hù dọa được ai?

Hắn tiếc nuối chính là kế hoạch thất bại. Vốn là La Tháo Giáp đã bị khơi mào cơn tức giận, chỉ cần tiếp tục kích thích một chút, nói không chừng liền có thể đánh một trận

—— cái quang giáp này thật xinh đẹp!

Bữa tối được tổ chức tại nhà ăn được xây dựng mới hoàn toàn, mọi người tươi cười vui vẻ.

So với phòng ăn đơn sơ trên【 Hàng -6】, nhà ăn xây mới hoàn toàn này có không gian rộng rãi, đồ bếp đặt hàng mới tinh sáng loáng, bàn ghế sắp xếp tỉ mỉ, ấm áp sáng sủa.

Màn hình đang phát tin tức mới nhưng không có người nào để ý, mỗi người đều đang vùi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cảm thán.

Phí Mễ liên tục khen ngợi: "Ngon quá! Tay nghề nấu ăn của Molly lại tiến bộ rồi!"

Molly nở nụ tươi cười ngọt ngào: "A a, đồ bếp mới tiện tay hơn. Vì vậy đồ ăn Molly làm ra tự nhiên càng ngon hơn rồi!"

Ngay cả Đỗ Bắc cũng không nhịn được nói với Catherine: "Ngươi thật có phúc khí!"

Catherine liên tục gật đầu: "Đúng vậy. Nếu không phải có Molly từ nhỏ chiếu cố ta, ta đã sớm chết đói rồi."

Vốn đang tươi cười vui vẻ, Molly nghe vậy bất mãn nói: "Bản thân là người giám hộ, lại được con gái nhỏ của mình chiếu cố, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?"

Catherine dừng đũa, trầm ngâm: "Nói cũng phải a, thân là người giám hộ không thể chiếu cố con, còn phải nhờ con chiếu cố, có chút thất trách. Được! Ta quyết định sẽ bù đắp cho con!"

Đôi mắt Molly sáng ngời: "Hôm nay lương tâm Tiến sĩ đã phát hiện! Molly cũng không cần nhiều, ném một khoản tiền tiêu vặt là có thể bù đắp cho tâm linh bị tổn thương này!"

"Không!" Catherine thần tình nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Ta quyết định mua thêm nhiều khóa học từ Long Thành, học bù nhiều mới có thể giúp con phát triển cả về thể xác và tinh thần."

Molly: "..."

Tông Á quấn đầy băng cả người, ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, hương vị mê người không ngừng luồn vào trong lỗ mũi y, y không hề dao động.

Đây là một khảo nghiệm đối với ý chí của mình!

Tông Á hắn trên đường đi tới biết bao nhiêu gian nguy, vì rèn luyện ý chí của mình, y từng điều khiển quang giáp luyện đao trong hồ băng trời đông giá rét, luyện đao trong bão tuyết, luyện đao trong dung nham nóng cháy, mấy ngày liền không giọt nước vào người là chuyện thường.

Một chút cơm đã nghĩ làm cho mình khuất phục? Buồn cười!

Chỉ có Long Quả Táo mới có thể lý giải được mình, mới hiểu được "Đại trượng phu không ăn đồ bố thí" đi!

Khi ánh mắt y chuyển tới trên người Long Quả Táo, trước mặt Long Quả Táo xếp một hàng chén không, cái bụng rỗng của Tông Á bỗng vang lên một tràng tiếng sấm. Hắn kìm nén trấn định chuyển dời ánh mắt.

Thật đáng buồn cho Long Quả Táo! Thương cảm cho Long Quả Táo!

Dù cho sư sĩ cấp 12, sau khi Chống chịu cao áp sụp đổ cũng mất đi toàn bộ sự kiêu ngạo!

Hừ, Tông Á hắn sẽ không! Đến chết cũng tuyệt không khiến hắn cúi đầu!

"Nào, nếm thử!"

La Mỗ gắp một miếng xương sườn, thả vào chiếc chén không trước mặt Tông Á, cười tủm tỉm nói: "Đây là phi thường mỹ vị a. Trù nghệ của Molly còn lợi hại hơn cả đao thuật của ngươi!"

Hương vị xương sườn tỏa ra tiến vào trong lỗ mũi Tông Á, nước miếng điên cuồng chảy ra, y nỗ lực dùng hết sức lực duy trì cho mình ngồi ngay ngắn, cười lạnh một tiếng.

"Lợi hại hơn đao thuật của ta? Rất tốt! Ngươi đã kích thích lên lòng hiếu thắng của ta!"

Y gắp lên miếng xương sườn trong chén, kìm nén nước miếng gần như muốn văng ra, giả vờ chậm rãi cắn một miếng.

Mẹ nó, đây là hương vị gì? Con mắt y lập tức trợn tròn, đậm đà như vậy... Quá ngon! Nhân gian tuyệt mỹ chi vị...

Răng rắc!

Cảm giác thỏa mãn lạ thường khó tả tràn ngập thể xác và tinh thần y, thực sự là quá ngon...

Một chút xương thịt cuối cùng trộn lẫn nước miếng được nuốt xuống, theo ngay sau đó chính là cảm giác đói bụng ùa tới như bài sơn đảo hải, mãnh liệt hơn trước gấp trăm lần, khiến y buột miệng nói ra: "Một miếng nữa."

Lời vừa ra khỏi miệng, y liền hối hận, nỗi hổ thẹn khó tả trào lên, mình vậy mà lại đầu hàng! Vậy mà lại đầu hàng chỉ vì một miếng xương sườn... Thế nhưng là... Con mẹ nó, thật sự quá ngon đi!

"Không còn rồi."

La Mỗ cười tủm tỉm nói, trong lòng vô cùng đắc ý. Hắn không tin trên đời này còn có người có thể chống đỡ được với mỹ thực của Molly. Nếu như có thể, vậy nhất định là người chưa từng ăn qua.

Ha ha, nhất định rất đói bụng đi, cảm giác nhất định rất khó chịu đi! Ha ha ha, không có ai càng lý giải hơn mình loại cảm nhận này!

Chờ chút, không có ai càng lý giải hơn mình... Mình đang kiêu ngạo về cái gì...

Kệ nó đi! Đoạt lấy vòng cổ của La Mỗ hắn, hừ, từ nay chính là kẻ địch bất cộng đái thiên!

"Không còn?" Vẻ mặt Tông Á dại ra.

Ta cũng đã khuất phục rồi, ngươi liền nói không còn?

Nếu như hiện tại trên tay y có một thanh đao, y khẳng định sẽ không chút chần chừ xách đao lên, đem La Tháo Giáp cắt thành tám mảnh.

Cạch, Long Thành bỏ đũa xuống thường có nghĩa là bữa ăn đã kết thúc, bởi vì tiết kiệm, Long Thành sẽ càn quét tất cả thức ăn. Hôm nay cũng không ngoại lệ, các đĩa ăn trên bàn đều đã trống trơn, một hạt cơm cũng không còn.

Molly cần cù giỏi giang đem trà lên cho mọi người nhâm khi chờ tiêu hóa, đưa cho Quả Quả và Long Thành là mỗi người một trái táo nhằm trấn an hai vị tiểu bằng hữu.

Tông Á cũng có một chén, trà ngọt ngon miệng, thế nhưng là sau khi uống xong, cảm giác đói càng thêm mãnh liệt.

Molly tổng kết một ngày làm việc: "Tiến độ xây dựng nông trường tiến triển tương đối thuận lợi. Ngoại trừ bởi vì việc Tông Á quấy rối làm cho công tác phá dỡ chưa hoàn thành ra, những công tác khác đều vô cùng thuận lợi."

Bụng đói kêu vang, Tông Á uống trà nóng, trong lòng cười nhạt, chim se sẻ làm sao biết chí lớn của thiên nga! Các ngươi làm sao có thể đoán được mưu đồ của Tông Thần ta?

Chờ Tông Thần ta lấy tới tay bộ quang giáp màu đỏ xinh đẹp kia và cải tạo xong thì có thể lại lần nữa khiêu chiến Long Quả Táo rồi!

Molly nói: "Hiện tại chúng ta gặp phải một vấn đề, hết tiền rồi!"

"Bởi vì đã đặt hàng rất nhiều thiết bị mới, chúng ta có thể sử dụng quang giáp công trình cải tạo thành quang giáp nông nghiệp, vật liệt xây dựng nhà ở cũng có đủ, nhưng còn có rất nhiều đồ dùng nhà bếp, đồ gia dụng, thiết bị, dụng cụ cần phải đặt sản xuất. Ngoài ra, còn cần có hạt giống, phân, táo giống, bây giờ danh sách đặt hàng chỉ mới có 50% nhưng đã sắp tiêu hết tiền."

"Trong tài khoản chỉ còn lại có 96.775!"

La Mỗ nhấc tay: "Người nghèo một quả!"

Catherine nhấc tay: "Người nghèo +1!"

Đỗ Bắc nhấc tay: "Người nghèo +2!"

...

Nhìn đầy bàn toàn người nghèo, trong lòng Tông Á rất khinh thường, khi nhìn thấy ánh mắt Molly hướng tới mình, y ngạo nghễ nói: "Ta không có tiền."

La Mỗ ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không có tiền thì có gì để kiêu ngạo?"

"Ta không giống các ngươi." Tông Á hơi nhếch lỗ mũi: "Ta không có tiền nhưng không thiếu tiền."

Ngay lập tức y trào phúng: "Các ngươi không hiểu, sư sĩ cấp 12 sẽ thiếu tiền sao? Quá buồn cười!"

Molly liếm liếm môi: "Ta nghe Mạch Khảo Tư và lão sư... nghe Mạch Khảo Tư nói, ty Cảnh sát nguyện ý chuộc Tông Chém Chém về, có thể tùy tiện nói điều kiện!"

Molly thầm nghĩ nguy hiểm thật, thiếu một chút nói lỡ miệng, cũng may hiện tại lão sư mơ mơ màng màng, chứ nếu mà lão sư biết nàng nghe trộm điện thoại, vậy thì xong đời!

La Mỗ vui mừng quá đỗi: "Vậy có thể bán được giá tốt! Nhanh bán đi!"

Chỉ cần bán đi tên tù binh làm bộ trâu bò này, vòng cổ liển trở về trên tay hắn!

Tông Á giận tím mặt: "Dựa vào cái gì bán ta? Ta cũng không phải là người của ty Cảnh sát!"

La Mỗ bình thản: "Ngươi là tù binh a!"

Tông Á cực kì giận dữ, gân xanh lồi lên, xém chút căng đứt cả băng vải: "Ta là tù binh của Long Quả Táo, không phải tù binh của các ngươi! Các ngươi không có tư cách quyết định!"

Không người quan tâm tới y, mọi người thảo luận bừng bừng hứng thú, suy nghĩ nên đưa ra điều kiện gì.

"5 triệu?"

"Giá này quá rẻ đi! Dù sao cũng là sư sĩ cấp 12 a, chỉ bán thịt cũng đã được giá này!"

"Vậy thì 50 triệu?"

Tông Á tức muốn bể phổi: "Các ngươi giết ta đi! Ta hôm nay dù có chết tại nơi bàn ăn này cũng sẽ không đồng ý bị các ngươi bán đi!"

Y nguyên không có người quan tâm tới y, mọi người tiếp tục thảo luận sôi nổi, sư sĩ cấp 12 thế nhưng là hàng hiếm!

Tông Á đứng dậy, cũng không quay đầu lại nhằm phía ngoài cất bước rời đi, lạnh lùng nói: "Ty Cảnh sát cũng dám nhục nhã ta như vậy! Vô cùng nhục nhã! Sĩ có thể sát không thể nhục! Ta sẽ đem hết thảy bọn hắn giết sạch! Để xem người nào dám mua ta?"

Molly vừa nhìn thấy tên gia hỏa này đã thật sự nổi giận rồi, vội vàng nói: "Được rồi được rồi! Không bán nữa không bán nữa!"

La Mỗ trong lòng hoàn toàn thất vọng, ngoài miệng lầm bầm: "Thả ngươi tự do ngươi còn không muốn, thực sự là không nhìn thấy lòng tốt mọi người!"

Tông Á xoay người đi tới ngồi xuống trở lại, hừ lạnh: "Tông Thần chi tâm, há là các ngươi có thể biết? Nếu như Long Quả Táo khôi phục, tất nhiên có thể minh bạch ý chí chiến đấu của ta!"

Quá đói bụng, đi có hai bước mà chân như nhũn cả ra, dù sao cũng đã chịu đựng được rồi...

Molly phát sầu hỏi: "Thứ đáng giá nhất lại không thể bán, không có tiền làm sao bây giờ?"

Tông Á cười nhạt: "Các ngươi thật sự không thể giải thích sư sĩ cấp 12 ý để nơi nào."

Ánh mắt y nhìn quanh toàn trường, ngạo nghễ nói: "Tông Thần thân không xu, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thiếu tiền."

"Chờ xem, sẽ có người đưa tiền tới đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK