Rẹt.
Một tấm áp-phích được in ra, treo tại phía trên võ quán.
Trên Áp-phích, khuôn mặt tròn mũm mĩm của Lộc Mộng lộ ra nát tươi cười xán lạn, lộ ra một chút nét kiêu ngạo vừa phải, tiếp nhận lấy thư mời từ trên tay của Quán trưởng với cái đầu quấn đầy băng vải.
Phía dưới Áp-phích, Lộc Mộng vẻ mặt ngây dại, giống như một cái xác không hồn, khóe mắt và khóe miệng đều hiện lên nét tái xám.
Ngư cắm tay trong túi áo khoác, ngửa đầu nhìn, hứng thú bừng bừng mà tán dương: "Mập mạp, tấm hình này chụp rất đẹp, có điểm phong cách giáo viên mập mạp của võ quán!"
Từ lúc biết rõ Thủ tịch mặc trang phục luyện công màu trắng chính là Họa Kích, kẻ địch một đời của Bán Ngân trong truyền thuyết, Ngư liền lập tức lựa chọn nằm yên. Tâm tính gã rất tốt, trái lại là cảm thấy võ quán thú vị hơn nhiều so với Mập mạp đi đập mở đầu người khác.
Ở trong xó xỉnh, Phan Quang Quang xoa xoa cái trán trơn bóng của mình, quay đầu nói với 7758 và 521 ở bên cạnh: "Ta có phải đã sớm nói qua rồi hay không? Tiểu tử kia phúc duyên thâm hậu! Các ngươi nhìn xem, nhìn xem, có thâm có hậu hay không?"
7758 và 521 liều mạng gật đầu.
Họa Kích thỏa mãn mà thưởng thức tấm áp-phích, dựa theo lệ cũ, bốn chữ "Giáo viên Phổ thông" trên áp-phích được dùng chữ in đậm.
Gã lộ ra nét tươi cười hiền lành với Lộc Mộng: "Mộng a, chúng ta tuy rằng là lần đầu gặp mặt, nhưng mà vừa nhìn thấy ngươi ta liền thích a. Ngươi có ý nghĩ gì thì có thể nói ra, có ý kiến gì cứ việc đề nghị, Thạch Xuyên võ quán chúng ta vô cùng dân chủ, vô cùng tự do."
Tiếp theo quay mặt lại, nhìn Phan Quang Quang: "Quang a, ngươi có ý kiến gì, cũng không nên giấu tại trong lòng. Nói ra cho thoải mái a, bây giờ mọi người chúng ta ai muốn nói cái gì thì nói cái đó!"
Phan Quang Quang cười ha hả nói: "Ta hoàn toàn không có ý kiến! Thủ tịch mạnh như thác đổ, chỉ đạo có phương pháp, hơn nữa mọi chuyện đều làm gương cho binh sĩ, làm tấm gương cho bọn ta! Ta là bội phục từ trong tâm trí, chỉ có thể đi theo phía sau thủ tịch, làm một chút công việc bé nhỏ không đáng kể."
Rồi giọng điệu của y đột nhiên xoay chuyển, nhắc nhở: "Tuy nhiên, thủ tịch, nhân thủ của chúng ta đã đủ chưa? Nếu không đủ thì Hệ 3 còn có Sơn Vương và một tiểu cô nương khác gọi là Mạc Ngọc Anh, không bằng bảo Lộc phổ giáo gọi hết người tới, nhiều người lực lượng lớn a!"
7758 và 521 liều mạng gật đầu.
Dựa vào đâu bọn họ thì bị lão đại của mình đào lỗ, Hệ 3 lại không bị người của mình đào lỗ chứ?
Lỗ rất lớn, chôn được hết.
Đôi mắt Họa Kích sáng ngời: "Phải, là ta sơ sót, Sơn Sơn Tử a, năm đó giao thủ với Bán Ngân, từng có gặp mặt Sơn Sơn Tử một lần. Mộng a, ngươi cũng gọi Sơn Sơn Tử tới đi, nhiều năm như vậy không gặp, cũng có chút nhớ a."
Lộc Mộng mặt không biểu tình: "Sơn Vương còn đang hôn mê, ta đã tiến vào trong ý thức của nàng để kiểm tra qua, ít nhất còn cần phải ba ngày mới có thể tỉnh lại. Mạc Ngọc Anh chưa có khỏi hẳn thương thế, đang chăm sóc cho Sơn Vương."
Họa Kích có chút thất vọng: "Vậy thì thực sự quá đáng tiếc a."
Phan Quang Quang cũng có chút thất vọng: "Vậy thực sự quá đáng tiếc rồi."
Lộc Mộng giống như đã bị rút đi linh hồn, nhìn giống như một cây cọc gỗ mục, không có chút nào sức sống. Thì ra mình và Bán Ngân chênh lệch lớn như vậy...
Ngay cả Tiểu Kê cũng đánh không lại...
Họa Kích nhìn thấy bộ dạng đó của Lộc Mộng thì thầm nghĩ trong lòng, lẽ nào vừa rồi mình hạ thủ quá nặng hay sao? Chỉ là quăng ngã lăn lộn mấy vòng mười mấy lần mà thôi, bị đả kích lớn như vậy sao? Nghĩ tới năm đó, khi gặp được Phan Quang Quang, ngay cả cái mông của Quang cũng đã bị mình đánh cho sưng cả lên, thật vui vẻ a...
Vì vậy vốn rất thông tình đạt lý, Họa Kích hiền lành mà nhìn Lộc Mộng, giọng điệu ôn hòa: "Mộng a, ngươi còn được không? Nếu không để cho Quang giúp ngươi tỉnh táo lại thần một chút?"
Phan Quang Quang vui vẻ ra mặt, bắt đầu xắn tay áo lên: "Thủ tịch, giao cho ta..."
Lộc Mộng giật mình một cái, phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt tái mét đẩy ra nét tươi cười chân thành: "Thủ tịch, ta đã tùy thời đợi mệnh, vì thủ tịch mà xông pha khói lửa, xông pha chiến đấu!"
"Rất tốt! Đều rất có tinh thần!"
Họa Kích vô cùng thỏa mãn, tiếp theo giọng điễu gã chợt trang nghiêm: "Thời gian khẩn trương, ta liền không có nhiều lời. Kế hoạch huấn luyện đã phát cho các ngươi, mọi người đều cẩn thận nhìn xem một lần đi. Có nghi vấn gì thì nhanh chóng nêu ra, đợi một hồi chúng ta phải bắt đầu sớm tập luyện."
"Phần kế hoạch huấn luyện này có yêu cầu rất cao đối với sự phối hợp của mọi người, mỗi người đều cần phải biết rõ chức trách của mình, như vậy mới sẽ không xảy ra rối loạn."
"Họa Kích ta không thích uy hiếp người khác. Nhưng mà hôm nay, ta phải nói lời cảnh cáo trước, nếu ai đến tối làm sai lầm, lãng phí thời gian quý giá của mọi người. Như vậy thì xin lỗi, cái võ quán này chính là nơi chôn thân của hắn. Tuy nhiên ta có thể đảm bảo không hành hạ đến chết, ngươi có thể được chết rất thống khoái."
Giọng điệu nhẹ nhàng vẫn ân cần hiền lành như trước, nhưng đôi mắt trong suốt có chút băng lãnh đến xương.
Gáy mọi người mát lạnh, trăm miệng một lời: "Vâng! Thủ tịch!"
Lộc Mộng không dám bày ra dáng vẻ đau lòng cực độ, vạn nhất thật sự bị chết thì không đáng. Trong lòng y cũng tràn đầy nghi hoặc, Tiểu Kê làm ra thế trận lớn như vậy, đến cùng là huấn luyện cái gì?
Y ắn tỉ mỉ mà lật xem kế hoạch huấn luyện do Họa Kích truyền tới, càng xem càng bối rối. 【 Lưu Phong thể 】? Đó không phải là Thể thuật cấp đơn giản nhất sao? 【 Thiên Ảnh thể 】 cũng chỉ là một cái Thể thuật cấp B a. Tiểu Kê chuyện bé xé ra to như vậy, lẽ nào bên trong này ẩn chứa Thể thuật gì kinh người hay sao?
Y thực sự nhịn không được: "Thủ tịch, kế hoạch huấn luyện này... Có tác dụng gì?"
Họa Kích thần tình nghiêm túc trả lời: "Trợ giúp một người trẻ tuổi đánh bại ác mộng của hắn."
"Hả?" Lộc Mộng cho rằng lỗ tai mình đã nghe lầm, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Nếu không phải là nhìn thấy vẻ mặt Họa Kích nghiêm túc, mập mạp cảm thấy Tiểu Kê khẳng định là đang trả lời cho có lệ.
Chỉ là tranh đầu giữa Thể thuật cấp C và Thể thuật cấp B...
Cần phải vận dụng ba vị Siêu cấp sư sĩ, một vị chuẩn Siêu cấp sư sĩ, hai vị sư sĩ cấp 12 tới bồi luyện sao? Chuyện này có phải hay không có điểm vô cùng... Xa hoa? Vượt mức tính năng?
Lộc Mộng hỏi thăm dò: "Thủ tịch, nếu không ta đi làm thịt ác mộng của hắn? Chúng ta làm ra thế trận lớn như vậy... Không đến mức a, giết gà không cần dùng dao mổ trâu?"
Nét tươi cười trên mặt Họa Kích biến mất: "Giết gà?"
Lộc Mộng lập tức rịn ra mồ hôi, vội vàng đính chính: "Giết lợn! Giết lợn! Thủ tịch không cần ngài động thủ, ta khẳng định đèm cái ác mộng gì gì đó, xé thành tám khối!"
Họa Kích thản nhiên nói: "Ác mộng của thanh niên nhân, để cho tự bọn họ hoàn thành đi, đây là con đường phát triển của chính hắn."
Cảm nhận của gã đối với Lộc Mộng thẳng tắp giảm xuống, tên mập mạp này là một kẻ không có mộng tưởng, vậy mà lại nói ra lời nói không có mấu chốt như thế.
Nếu ai nói với gã, giúp gã đùa chết Bán Ngân, Họa Kích khẳng định sẽ ngay tại chỗ trở mặt. Bán Ngân có thể chết, nhưng cần phải chết ở trên tay Họa Kích gã.
Thảo nào Bán Ngân sẽ làm phản Hệ 3, loại hệ Giết chóc không từ thủ đoạn này, làm sao lưu được tên Bán Ngân có lòng kiêu ngạo đó chứ?
Tên mập mạp chết tiệt này, chờ khi huấn luyện kết thúc, nếu không trực tiếp đùa chết hắn cho rồi?
Lộc Mộng khắp cả người phát lạnh, chỉ cảm giác thấy ánh mắt âm lãnh của Tiểu Kê đang quét tới quét lui trên khắp cả người mình, lông tơ trên khắp người không khỏi đều dựng đứng cả lên.
Rõ ràng vừa rồi giọng điệu còn rất hiền lành a, tại sao lại đột nhiên liền trở mặt chứ?
Hệ 2 quả nhiên đều là kẻ điên hỉ nộ vô thường!
Trong lòng lo sợ bất an, Lộc Mộng nhanh chóng cúi đầu nhìn kế hoạch huấn luyện trước mặt, e sợ cho lần thứ hai làm tức giận Tiểu Kê, trực tiếp bị huyết vẩy tại võ quán.
Ngư không có chú ý tới bầu không khí dị thường, gã ta nhìn xem rất thích thú: "Phần kế hoạch huấn luyện này thật thú vị! Quá thú vị a! Mập mạp, ngươi xem ta này!"
Tên gia hỏa vô tâm này!
Mập mạp muốn mắng người, y đột nhiên xoay mặt qua nhìn, lại bỗng nhiên sửng sốt.
Tại đây... Có hai cái Ngư!