La Mỗ lẻn trở lại, tay không phải trống không.
Khiêng container, hắn một đường kinh hồn táng đảm, trái tim nhỏ đập mạnh thùm thụp thùm thụp, sắc mặt đỏ bừng, mồ hôi chưa lcú nào dừng chảy.
Ông trời có mắt, hắn đã bay qua một hành trình mượt mà nhất từ trước tới nay, e sợ trên đường xóc nảy động tác hơi mạnh một chút gì gì đó, không cẩn thận kích nổ container.
Hắn không muốn trẻ trung đã chết.
Thế giới này có chuyện gì rồi? Làm sao mà mở một cái trạm thu mua trạm còn mạo hiểm kích thích hơn cả làm hải tặc?
Còn chưa đến【 Đại Lang Hỏa Thiêu 】, từ xa xa đã có thể nhìn thấy quang đạn và ánh lửa nổ tung bay loạn khắp nơi, thỉnh thoảng có quang giáp vụt ngang qua bầu trời đêm.
Cẩn thận đặt container trên vai xuống, lau đi mồ hôi trên mặt, La Mỗ thở dài nhẹ nhõm.
Nghĩ lại lúc trước, Long Thành mang theo một dãy container, dáng vẻ bình tĩnh kia giống như ở bên trong không phải Cao Bạo lôi mà là từng cái rương thịt heo đông lạnh.
Gia hỏa đầu sắt lãnh khốc vô tình, sát nhân như ma tê vậy hẳn nên đi đánh đánh giết giết, làm hải tặc vương, tệ nhất cũng phải là thủ lĩnh một cái bang phái gì đó, trồng trọt, hặt hái cái gì a!
Có chí khí hay không?
Có phải thanh niên không?
Chỉ có người trung niên chín chắn nồng nhiệt và đầy mộng tưởng như mình mới nên đi mở cửa hàng, dưới ánh mặt trời đeo tạp dề tháo dỡ quang giáp, ngửi hương thơm dầu máy, cảm nhận sự bình yên tốt đẹp của năm tháng.
La Mỗ vừa thổn thức với sự bất hạnh, tạo hóa trêu người của cuộc đời mình vừa cẩn thận đem container Cao Bạo lôi chọn xong góc đặt, tỉ mỉ chỉnh lại phương hướng cửa mở.
Tất cả hoàn hảo, trong bóng tối, hắn báilạy với container.
"Lôi ca phù hộ! Lát nữa nổ cho tốt! Sau này ta sẽ thắp hương cho ngươi!"
¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
Dương Quân quay một vòng, tránh thoát quang đạn từ xa xa bắn vụt tới, rơi tại bên cạnh【 Vân Tiêu 】màu trắng.
Hắn giận dữ hét: "Tỷ! Là ba tên nham hiểm Khu 5!"
"Tỷ biết."
Giọng điệu Xương Vũ Vân rất bình tĩnh làm cho tầm tình giận dữ của Dương Quân hơi hơi dịu đi một ít.
Dương Quân vô ý thức hạ thấp giọng: "Tỷ, chúng ta bị chết ba người, còn có hai cái quang giáp bị thương."
Giọng Xương Vũ Vân vẫn bình tĩnh như vậy: "Động cơ chính của Lợi Ngang bị nổ rồi. Nói với mọi người, bị thương thì tự rút về đi."
Dương Quân áp lực rồi đột nhiên giảm đi, hưng phấn nói: "Tốt! Ta đi nói cho bọn họ! Hôm nay mài chết ba tên nham hiểm này!"
Hoàng Kim Tam Tồn tuy rằng nhân số ít nhưng thực lực mạnh mẽ hơn nhiều, Nặc Á cấp 11, Lợi Ngang và Khắc Lao Đức đều là cấp 10.
Mà phía bọn họ thì, Vân tỷ cấp 11, Dương Quân hắn chỉ có cấp 9, các thành viên khác đều là cấp 8. Nhìn qua thì người đông thế mạnh nhưng ngược lại là phía yếu thế.
Động cơ chính của Lợi Ngang bị nổ tung, chiến lực giảm mạnh, nếu như không thoát ly chiến trường, đó chính là sơn dương đợi bị làm thịt.
Thiếu đi Lợi Ngang, đám người Dương Quân áp lực giảm đi.
Xương Vũ Vân nhắc nhở: "Đi vòng qua từ phía sau, không nên trở về theo đường cũ. Về sau đợi nghe tỷ ra lệnh, có nhớ lần tập luyện bọc sườn đột kích không?"
Dương Quân càng thêm hưng phấn: "Nhớ kỹ! Tỷ, muốn bọc đánh bọn họ sao?"
"Chờ tỷ ra lệnh." Xương Vũ Vân cười nhạt: "Mụ nội nó, đám chuột này làm phiền quá lâu rồi, hôm nay đem bọn chúng bỏ nồi hầm!"
¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
Lợi Ngang phiền muộn đến cực điểm, hắn cảm thấy hôm nay thực sự quá xui xẻo.
Đầu tiên là bị người lẻn đến phía sau mà không phát hiện được, bị người lợi dụng, khiến cho phải hỗn chiến với Khu 4. Điều này đã đủ không may rồi, không nghĩ tới mụ đàn bà Xương Vũ Vân kia tiện tay một pháo lại bắn trúng động cơ chính quang giáp của hắn.
Lợi Ngang tức giận đến mức thiếu chút đập vỡ bàn điều khiển luôn rồi, Xương Vũ Vân và mình chính là tương khắc!
Ở cách không xa, Nặc Á đưa tay ra hiệu cho hắn rút khỏi chiến trường, lúc này song phương đọ súng vô cùng ác liệt, Nặc Á và Khắc Lao Đức đều không rãnh chạy tới.
Lợi Ngang cũng biết thời điểm này mình rút khỏi chiến trường là lựa chọn tốt nhất, không nên liên lụy đồng bạn.
Thế nhưng là vừa nghĩ đến địch nhân thần bí trốn trong bóng tối, hắn liền như có gánh nặng tại lưng.
Không được! Cần phải nói cho Nặc Á! Bằng không hôm nay mọi người đều có khả năng nằm lại nơi này!
Hạ quyết tâm, Lợi Ngang đột nhiên từ chỗ ẩn thân lao ra, động cơ chính hư hỏng, hắn liền dứt khoát điều khiển quang giáp cất bước dùng hai chân cuồng chạy.
Hành động đột ngột của Lợi Ngang khiến hai bên đang giao chiến giật mình.
Nặc Á và Khắc Lao Đức cuối cùng cũng là hiểu ý Lợi Ngang, Khắc Lao Đức lập tức nổ súng ác liệt để yểm hộ Lợi Ngang. Mà Nặc Á thì vừa nổ súng vừa tiếp ứng Lợi Ngang.
Lợi Ngang sư sĩ cấp 10 cũng không phải luyện không, động tác nhanh nhẹn linh hoạt, vậy mà không hư hại chút lông tóc nào vọt tới trước mặt Nặc Á.
Tiếp ứng được Lợi Ngang, Nặc Á thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lửa giận tăng vọt, thấp giọng rống giận: "Ngươi điên rồi sao?"
Lợi Ngang trầm giọng nói: "Phát súng đầu tiên không phải ta bắn."
Nặc Á sững sốt: "Không phải ngươi bắn?"
Lợi Ngang trịnh trọng nói: "Không phải! Là từ phía sau ta bắn tới! Các ngươi cẩn thận, có người mai phục trong chỗ tối!"
Sắc mặt Nặc Á trở nên rất khó nhìn: "Thảo nào! Ta luôn cảm thấy có điểm không thích hợp!"
Tảng đá lớn nhất trong lòng rơi xuống, Lợi Ngang cũng thoải mái hơn không ít: "Ta rút trước đây, các ngươi cẩn thận!"
Nặc Á trịnh trọng nói: "Hảo huynh đệ, trên đường cẩn thận!"
Nhìn Lợi Ngang biến mất khỏi đường phố phía sau người, Nặc Á yên tâm lại, hắn làm ra dấu hiệu phối hợp với Khắc Lao Đức ở xa xa.
Có người đang mai phục trong tối... Sẽ là ai chứ?
Lợi Ngang điều khiển quang giáp bị thương, cất bước rời xa chiến trường. Động cơ chính đã triệt để hư hỏng, chỉ mượn nhờ động cơ phụ, quang giáp nặng nề bước qua đường phố, âm thanh rơi xuống cũng vô cùng yếu ớt.
Hắn vô cùng cảnh giác, thỉnh thoảng mượn nhờ bóng đổ của công trình che chắn thân hình, vũ khí quang giáp càng là sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào.
Chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay, hắn liền sẽ không chút do dự nhào tới nắn nổ đối phương thành tổ ong vò vẽ.
Không có động cơ chính, thiếu tính cơ động, nếu gặp phải cao thủ như Xương Vũ Vân thì sẽ không có sức hoàn thủ. Nhưng những năng lực khác của quang giáp vẫn còn, cũng không phải tiểu lâu la bình thường có thể mơ ước.
Hành tẩu tại trong bóng tối, trong lòng Lợi Ngang chợt sinh ra báo động.
Hắn không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, nổ đùng một tiếng, quang giáp tựa như bị người từ phía sau lưng đột nhiên đẩy một cái.
Không tốt!
Trúng đạn rồi! Có người bắn hắn từ phía sau!
Lợi Ngang phản ứng cực nhanh, mượn nhờ lực xung kích từ quang đạn nổ tung, quang giáp thuận thế nhào tới trước, rồi ngay lập tức lăn đi khi tiếp đất.
Rầm rầm rầm!
Vị trí hắn đứng vừa rồi đã nổ tung thành một biển lửa.
Cứng rắn chịu đựng một quả quang đạn, năng lượng của quang giáp giảm xuống rất nhiều. Cũng may vị trí quả quang đạn kia bắn trúng là một trong những khu vực giáp năng lượng dày nhất, không có gây ra tổn thương nào đáng kể.
Lợi Ngang vừa điên cuồng né tránh quang đạn không ngừng gào thét bay tới, vừa nhìn giáp năng lượng đang nhanh chóng khôi phục, vô cùng bình tĩnh.
Hỏa lực không mạnh!
Phán đoán từ hỏa lực, kẻ đánh lén chỉ là một cái quang giáp.
Lợi Ngang trong lòng đại định, hắn vừa né tránh, vừa kiên trì chờ đợi thời cơ phản kích.
Thân pháp là một trong những kĩ năng Lợi Ngang am hiểu nhất, cho dù không có động cơ chính khiến hắn không thể sử dụng rất nhiều kỹ năng, nhưng dựa vào bước chân và động cơ phụ, đường di chuyển của hắn vẫn rất phiêu hốt khó dò.
Trình độ chỉ có chừng đó cũng muốn đánh lén hắn?
Lợi Ngang kiên trì tính toán nhịp tấn công của đối phương.
Đoàng đoàng đoàng, đoàng đoàng đoàng... Chính là hiện tại!
Quang giáp đột nhiên lóe lên, lướt về một bên, xoay eo, giơ súng, động tác liên tục, trong nháy mắt khóa chặt mục tiêu trên mái nhà xa xa.
Quang giáp của Lợi Ngang tên là 【 Chuông Tang 】, ý là chuông tang vang lên báo tử cho ai!
Mục tiêu phóng lớn lên trong tầm mắt, một cái quang giáp đỏ rực, họng súng còn bốc lên khói đen lượn lờ.
Chậm đã!
Một, hai, ba... Sáu cái họng súng tối như mực chỉa vào hắn, mà họng súng bốc khói thì chỉ có một cái!
Trước mắt Lợi Ngang hiện ra cảnh báo màu đỏ
——."Ngài đã bị 【 Địa Hỏa -03】 khóa mục tiêu!"
Không tốt! Có âm mưu!
Lợi Ngang biết bị trúng kế nhưng hắn không rõ vì sao đối phương rõ ràng có hỏa lực mạnh lại không nổ súng.
Nhưng vào lúc này hắn đã không rãnh suy nghĩ điểm này, trong đầu chỉ có một cái ý nghĩ, chạy!
Chưa bắn phát nào,【 Chuông Tang 】ôm lấy súng, xoay người ngay tại chỗ lăn đi.
Khi Lợi Ngang đứng dậy theo thói quen tìm kiếm che chắn thì bỗng nhiên phát hiện hắn đang ở trên một cái quảng trường nhỏ trống trải, xung quanh không có một vật, công trình gần nhất cũng cách xa hơn sáu trăm mét.
Lòng Lợi Ngang lập tức trầm xuống, hiện tại hắn mới hiểu được vì sao đối phương rõ ràng có sáu khẩu súng nhưng chỉ có một khẩu nổ súng.
Đối phương cố ý xua đuổi hắn đến nơi quảng trường nhỏ trống trải này, để lợi dụng việc【 Chuông Tang 】 hư hỏng động cơ chính, thiếu tính cơ động, sau đó tụ tập hỏa lực giết hắn.
Thật âm hiểm!
Đối phương có ưu thế hỏa lực tuyệt đối, mình đã ở vào hoàn cảnh xấu tuyệt đối.
Biết rõ hôm nay khó có thể tốt, Lợi Ngang bình tĩnh lại, hắn lớn tiếng gọi: "Thủ đoạn tốt! Để Lợi Ngang được chết minh bạch, ngươi đến cùng là ai?"
La Mỗ từ trên cao nhìn xuống thân ảnh đối phương tứ cố vô thân, giống như nhìn thấy mình trước đây.
Không hiểu sao, hắn cảm thấy sinh mạng yếu đuối và vô thường, trong lòng tràn đầy thổn thức cùng thương xót, vì vậy giọng chậm rãi và nhẹ nhàng nói: "Ta là Long... Molly!"
Trong lúc nói chuyện, hai họng pháo ngắn im ắng nhô ra trên hai vai, sáng lên, sáu họng súng cùng lúc nổ vang.
Lợi Ngang không có chống cự, một đối thủ tại trong ưu thế tuyệt đối như vậy còn sẽ tiếp tục len lén dẫn dụ tăng ưu thế, so với ba người bọn hắn càng thêm âm hiểm, càng thêm đê tiện!
Hắn không có bất cứ cơ hội nào.