Nhà hàng lẩu bò lão Trương là nhà hàng lẩu rất có danh tiếng tại Thạch Xuyên, bởi vì thịt bò tươi ngon, sư phụ cắt thịt kỹ càng tay nghề cao, sinh ý luôn luôn tốt. Đoạn thời gian trước bởi trận đại chiến tại Thạch Xuyên mà không thể không đóng cửa ngừng kinh doanh, thế nhưng là từ sau khi nông trường Táo thành lập, Thạch Xuyên trở nên ổn định phồn vinh, nhà hàng lẩu cũng mở cửa trở lại.
Còn chưa tới buổi trưa, đã lục tục có khách nhân tới dùng cơm, nhìn qua có chút náo nhiệt.
Tại vị trí trong góc, có ba nam nhân đang ăn với khí thế ngất trời, ở một bên chất đống một chồng đĩa không như núi nhỏ. Khó có được khách nhân vào bàn ăn nhiều như thế, hai sư phụ thái thịt đặc biệt phục vụ bọn họ, mới gần như đáp ứng được tốc độ như gió cuốn mây tan của bọn họ.
"Không tệ! Thật không tệ! Thịt bò tươi ngon như vậy thực sự khó được ăn! Mùi vị thịt bò này tươi ngon khác xa thịt đông lạnh! Ăn thoải mái đi, hôm nay ta mời khách!"
"Tiểu 8 a, nhúng thêm mấy đĩa nữa, chú ý một chút sức lửa a, đĩa vừa rồi hơi bị chín quá. Hệ 7 ta đều là người chú ý làm công việc tinh tế, không thể cẩu thả."
Nam tử nói chuyện có cái trán trơn bóng, phía trên rịn đầy mồ hôi, hắn không quản tới mồ hôi chảy ròng ròng xuống, nhai nuốt ngấu nghiến.
Nam tử đầu trọc mặt đầy dữ tợn, trên người mặc áo sơ-mi hoa tươi tắn, phía dưới mặc quần đi biển, phanh mở nửa ngực, lộ ra lông ngực dày đặc và dây chuyền vàng thô to như ngón tay, kính râm được hắn đặt ở một bên.
7758 cầm muôi đục lỗ trong tay, thần tình chuyên chú mà nhúng thịt, trán rịn mồ hôi. 521 đeo kính mắt viền vàng, giống như đứng trên đống lửa, thỉnh thoảng lại bồi cười theo.
Không sai, nam tử đầu trọc nhìn như thổ phỉ này chính là lão đại của 7758, Số 77.
Hắn có một cái tên vô cùng phù hợp với khí chất của hắn, Phan Quang Quang (trọc lóc).
"Nơi tốt a!" Phan Quang Quang sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, cảm thấy mỹ mãn: "Các ngươi cũng ăn đi a, ăn nhiều một chút đi. Tiểu yêu a, không cần khách khí, Hệ 7 và Hệ 5 là người một nhà a, ta và lão đại của ngươi cũng từng hợp tác với nhau mấy lần, mọi người còn là có giao tình. Lão đại của ngươi lần này tại sao không tới?"
521 vô cùng câu nệ, nghe vậy vội vàng nói: "Lão đại lần này còn có nhiệm vụ khác, không thể phân thân. Nếu là nàng biết rõ ngài tới thì nhất định sẽ đích thân đến đây bái phỏng."
Phan Quang Quang gật đầu: "Xem ra thực sự là không thể phân thân. Nếu không, nếu như nàng biết rõ Sơn Vương cũng tại đây, phỏng chừng bò cũng sẽ bò tới a."
Trong lòng 521 này sinh ý nghĩ, thử thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ lão đại và Sơn Vương từng có ân oán?"
"Ân oán?" Phan Quang Quang như là nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, cười rất vui vẻ: "Kỳ thực cũng tàm tạm đi, một chút xíu khúc mắc, không có gì ghê gớm. Là chuyện trước đây thật lâu rồi, Khi đó lão đại của ngươi còn là cấp ba, vừa lúc gặp được Sơn Vương. Hai người phát sinh một chút việc không vui nho nhỏ, sau đó a, Sơn Vương cũng không hiểu chuyện, không có nặng nhẹ, không cẩn thận đem lão đại của ngươi đánh ra nửa gáo óc a."
521 nghe kể mà miệng khô lưỡi khô, trên mặt đẩy ra nét tươi cười: "Quả thực là một chút khcú mắc nhỏ."
Phan Quang Quang vung tay lên: "Lão đại của ngươi không tại đây, ngươi cùng theo ta đi, Hệ 5 Hệ 7 là người một nhà a."
"Đa tạ Phan lão đại!"
521 thật tình cảm kích, gã đã nhìn ra được manh mối không đúng, thời điểm này có một cái núi dựa cứng cáp so với cái gì đều có tác dụng hơn.
Yên tĩnh như chim cút, lúc này 7758 cũng nhịn không được, hỏi ra vấn đề phức tạp đã lâu trong lòng mình: "Lão đại, 2333 kia đến cùng là ai? Hắn làm sao có khả năng bắt cóc ‘Sơn Vương Tọa’?"
Phan Quang Quang nhìn thoáng qua thủ hạ, không khỏi lắc đầu: "Tiểu 8 a, ta là dạy bảo ngươi thế nào a? Làm người phải lòng dạ rộng lớn, một chút ân oán, không nên tiếp tục xoắn xuýt trong lòng. Ngươi lại đánh không lại người ta, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chờ sau này khi ngươi trở nên mạnh mẽ rồi, ngươi liền phát hiện, một chút ân oán đó chỉ thoáng qua như mây khói, không đáng ghi nhớ nhiều năm như vậy."
Hắn sờ sờ đầu trọc, thần tình thổn thức: "Đó là con người khi còn sống a, sẽ gặp đến rất nhiều người. Gặp được chính là duyên phận, đây đều là phúc báo a, nếu không, ngươi đến nơi nào giết được nhiều người như vậy?"
521 nghe nói mà khắp cả người phát lạnh, vốn cho rằng chỉ có lão đại nhà mình có chút biến thái mà thôi, bây giờ mới phát hiện, không có lão đại nhà ai mà không biến thái.
Đối với lão đại nhà mình, 7758 vô cùng lý giải, thành thành thật thật cúi đầu: "Lão đại nói phải!"
Phan Quang Quang rất thỏa mãn với thái độ của 7758: "Về 2333 sao, lúc trước ta đoán là Bán Ngân. Nhưng mà, vừa mới thu được tình báo mới nhất, rất có ý tứ."
"Chuyện 2333 bắt cóc ‘Sơn Vương Tọa’, không chỉ riêng chúng ta, các Hệ đều rất quan tâm."
"Gần nhất có người tra được, Hệ 2 quả thật có số hiệu 2333 này, trình độ bảo mật phi thường cao. Lúc trước không có người chú ý tới, hiện tại bị đào ra. Ta chỉ có thể nói, đó là một kẻ hung dữ a."
521 có phần nghi hoặc: "Thật sự có 2333? Vãn bối còn tưởng rằng là bịa ra chứ. Lúc trước không có nghe nói qua a, chẳng lẽ là tân học viên mới tốt nghiệp? Huấn luyện doanh của Hệ 2 không phải là đều tuyển không đủ người sao?"
Phan Quang Quang lắc đầu: "2333 chưa tốt nghiệp."
"Chưa tốt nghiệp?" 7758 không thể tin được lỗ tai của mình, buột miệng hỏi ra: "Thực lực hắn mạnh như vậy, làm sao có khả năng chưa tốt nghiệp chứ?"
"Rất đơn giản a, bởi vì hắn đã đồ sát toàn bộ huấn luyện doanh rồi, từ học viên cho đến giáo viên, làm sao tốt nghiệp được?"
7758 cùng 521 đồng thời sửng sốt, vẻ mặt cứng lại.
Sau một lúc lâu, mới nghe được 521 lắp bắp hỏi: "Ngài, ngài nói hắn đem toàn bộ huấn luyện doanh đều giết sạch?"
Phan Quang Quang tình ý sâu xa nói: "Cho nên ta nói a, gặp nhau chính là duyên phận, đều là phúc báo a. Ngươi nhìn xem, huấn luyện doanh đã cho hắn gặp được, phúc báo rồi đi, nếu không hắn đến đâu tìm được nhiều người như vậy để giết chứ?"
7758 sợ run cả người, y nhớ tới trải nghiệm khi giao thủ với 2333, y bỗng nhiên có loại dự cảm mãnh liệt, việc này rất có khả năng là thật! Nghĩ đến thời điểm tại Sơn Nguyệt Tinh, mình còn có ý nghĩ, nếu như 2333 và mình cùng chung một huấn luyện doanh thì thật tốt...
Mình thật khờ!
Y thì thào tự nói: "Hệ 2 làm sao có thể khoan dung loại biến thái này?"
"Chuyện này sao lại biến thái chứ?" Phan Quang Quang bất mãn nói: "Đó là phúc duyên thâm hậu!"
521 không lý giải được, hỏi: "Những người khác trong Hệ 2 không tạo phản sao?"
"Cho nên bọn họ bảo mật a." Vẻ mặt Phan Quang Quang có vẻ nhìn có chút hả hê: "Bây giờ bị vạch trần ra, Hệ 2 hiện tại khẳng định luống cuống tay chân. Không quản bắt cóc Sơn Vương có đúng là 2333 hay không, dù sao chó ngáp phải ruồi, vạch trần ra một cái lỗ thủng lớn. Ai có thể nghĩ đến chứ, Hệ 2 im hơi lặng tiếng, âm thầm dưỡng ra một cái vương tạc (thùng thuốc nổ vua)!"
7758 và 521 quay mặt nhìn nhau, bọn họ vẫn còn có chút khó có thể tin.
Phan Quang Quang sờ sờ bụng: "Có chút người a, trời sinh sát khí đã nặng. Loại người này sao, phúc duyên thâm hậu, tốt nhất không nên trêu chọc. Đương nhiên rồi, ta không phải nói tiểu 8 ngươi, ngươi thiên phú tốt, về sau là có cơ hội. Nhưng mà nếu như gặp được, thì tránh xa một chút."
7758 cười khổ nói: "Lão đại, ta cũng không muốn gặp phải a, ta có biện pháp nào!"
"Cho nên đôi mắt mở to ra một chút!" Phan Quang Quang thuận miệng nói: "Ta nói cho ngươi biết, làm thế nào nhìn biết một người sát khí trọng..."
Hắn bỗng nhiên dừng lại, tại cửa vào võ quán ở bên kia đường, một cái quang giáp nông nghiệp ngừng lại, một thiếu niên thần tình uể oải từ khoang điều khiển nhảy xuống.
Tên kia cả người lượn lờ sát khí... Từ lò mổ đi ra sao?
Cái phúc duyên này... Có phần vô cùng thâm hậu a!
**********
Long Thành mua xong các loại nguyên liệu cần thiết, liền khởi hành trở về nông trường, nếu như tốc độ nhanh một chút, còn có thể đuổi kịp bữa trưa.
Khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn một cái võ quán bên đường, ma xui quỷ khiến, Long Thành dừng lại.
Hắn nghĩ đến trận hciến tay không có thể nói là thảm liệt tối hôm qua.
Nếu như lại tiếp tục mấy lần, Long Thành cảm thấy về sau mình xem như khỏi làm việc đồng áng rồi, mỗi đêm tối đều phài vật lộn với huấn luyện viên. Cứ tiếp tục như thế, cuộc sống của mình phải phế rồi, mong ước trở thành một vị nông dân xuất sắc sẽ là xa xa không hẹn.
Huấn luyện viên từng nói, nếu như ngươi muốn làm một chuyện, thì lập tức đi làm ngay.
Hắn muốn làm nông dân, ai cũng ngăn cản hắn không được!
Nghĩ tới đây, trong lòng Long Thành bốc lên sát ý, cơ hồ tràn cả ra. Đã thật lâu hắn không có tâm tình mãnh liệt như thế, một lần trước còn phải ngược dòng đến thời điểm khi mình hạ quyết tâm nhất định phải thoát đi huấn luyện doanh.
Cần phải nhanh chóng giải quyết vấn đề đánh nhau tay không với huấn luyện viên, rút ngắn thời gian chiến đấu, tranh thủ để ngày hôm sau có thời gian làm việc đồng áng.
Trước đó, Long Thành cũng chưa có học tập chiến đấu tay không một cách có hệ thống.
Trong nông trường cũng không có đối tượng để học tập, Tông Á và Mạc Vấn Xuyên đều là am hiểu đao thuật. Muốn trong khoảng thời gian ngắn rất nhanh nâng cao trình độ chiến đấu tay không thì cần phải tiến hành huấn huyện có mục tiêu, có hệ thống.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiêu bài của võ quán, ‘Ngũ Xuyên đạo trường’.
Long Thành âm thầm cầu khẩn, hi vọng nơi đây có giáo viên am hiểu chiến đấu tay không.
Khi hắn đi vào võ quán, học viên ở bên trong còn phải nhiều hơn so với hắn tưởng tượng, rất nhiều nam tử cánh tay xăm trổ đang tại nơi đây học tập. Thành phố Thạch Xuyên là cái thành thị bang phái, giữa các bang phái với nhau là chém giết liên miên không ngừng nghỉ, trên đường phố tràn ngập chiến đấu và tử vong, làm cho người Thạch Xuyên phổ biến đều mãnh liệt có tự giác tăng lên thực lực bản thân.
Điều này cũng dẫn đến Thạch Xuyên dày đặc võ quán đạo trường.
Không những có võ quán đạo trường nhiều loại lưu phái, mỗi nhóm đều có võ quán đạo trường của riêng mình, dùng để cho thành viên của mình học tập và huấn luyện, nhằm tăng lên thực lực.
Dù cho tại trong đoạn thời gian Thạch Xuyên bách nghiệp tiêu điều kia thì võ quán đạo trường y nguyên là hàng ngày đầy ắp.
Ánh mắt Long Thành chậm rãi đảo qua, không khỏi có chút thất vọng, trình độ của học viên và giáo viên bên trong đạo trường đều tương đối bình thường.
Thẳng đến khi hắn nhìn thấy một gã giáo viên trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn ở trong góc, đôi mắt Long Thành sáng ngời.
Hắn cảm nhận được điểm bất đồng tầm thường, tuy rằng hắn rất khó mô tả loại cảm giác này, nhưng mà Long Thành chỉ nhìn qua liền phân biệt được, người giáo viên trẻ tuổi đó không giống với những người khác.
Mà gần như đồng thời, đối phương cũng chú ý tới Long Thành, ánh mắt hai người tại không trung va chạm nhau.
Long Thành không chút do dự đi về phía đối phương.
Họa Kích đã tới Thạch Xuyên được mấy ngày.
Gã không rõ Chưởng môn vì sao muốn đưa gã lao đến Thạch Xuyên mà không phải là Ngọc Lan thị, rõ ràng Ngọc Lan thị mới là thành thị lớn nhất bản địa, cũng là địa điểm bùng phát sự kiện bắt cóc Sơn Vương Tọa.
Những ngày này, Họa Kích đều đau đầu với việc làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu như nói bốn chữ mà gã ghét nhất trên cuộc đời này, vậy thì nhất định là bốn chữ "Tùy cơ ứng biến" .
Gã không có chút manh mối nào.
Cái gì gọi là làm quảng cáo? Cái gì gọi là khẳng định? Gã mơ hồ cảm thấy Chưởng môn và Thiên Cơ đang âm thầm bày ra chuyện gì đó, hoặc là nói, gã đang tại trong lòng cầu khẩn Chưởng môn và Thiên Cơ có kế hoạch xác định nào đó.
Không biết nên làm cái gì bây giờ, Họa Kích dứt khoát dùng biện pháp ngốc nhất, đi đến mỗi nhà đạo tràng tìm xem, có gặp được hạt mầm nào tốt hay không.
Dù sao Thạch Xuyên cũng là thành thị từng xuất hiện siêu cấp sư sĩ, nói không chừng có thể tìm được một hai hạt giống tốt nào đó có thiên phú, vậy thì xem như chuyến đi này không tệ.
Ngũ Xuyên đạo trường là cái đạo trường thứ mười hai mà Họa Kích đến, gã không có phát hiện thấy bất cứ một hạt giống nào tốt để đáng giá bồi dưỡng.
Thẳng đến khi Long Thành đi vào.
Họa Kích trong lòng ngưng tụ, sát khí thật nặng!
Nhìn thấy đối phương trực tiếp đi về phía mình, cho dù vẻ mặt uể oải, nhưng mà cả người lượn lờ sát ý, giống như là vừa mới từ trong chiến trường xay thịt đi ra tới.
Họa Kích nghiêm nghị đứng dậy.