Long Thành nhìn xuống bên dưới dày đặc chi chít các ngọn núi, khi nhìn xem hình chiếu địa hình 3 chiều thì không có cảm giác được nhiều lắm, nhưng mà khi chính mắt nhìn thấy thì thực sự bị cảnh tượng vô cùng đồ sộ làm chấn động.
Mặt đất thưa thớt cây cối, khắp nơi là nham thạch màu xám, xem lẫn đá phấn trắng và những tảng đó hình thù kỳ dị gồ ghề. Ngọn núi cực kỳ cao chót vót, tựa như từng cây thạch kiếm màu than chì cắm ở trên mặt đất, dày đặc chi chít, nhìn không thấy phần cuối.
Khe hở giữa các ngọn núi với nhau rất chật hẹp, sâu không thấy đáy, từ trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy đầy rẫy những khe tối như mực, có ngọn núi còn có sương mù lượn lờ. Phí Mễ nói phía dưới sơn cốc có động thiên khác, dưới nền đất dày đặc sông ngầm, cũng phải cẩn thận. (động thiên = thế giới/không gian gian)
Từ phía xa vời bay tới một đám điểm đen, Long Thành cho rằng là một bầy chim, chờ đến khi chúng nó bay đến chỗ gần mới nhìn rõ, thì ra là một đám máy bay không người lái.
Máy bay không người lái ước chừng sáu mét dài, toàn thân đen kịt, hình dạng cực giống cá mập, bay nhanh lượn vòng trong không trung. Tại trong không trung, chúng nó sẽ không ngừng biến hóa hình dạng đội hình và khoảng cách giữa nhau, tựa như một đám mây đen quay cuồng.
Phí Mễ chú ý tới ánh mắt của Long Thành, nói: "Đó là máy bay không người lái tuần tra [ Ám Sa ], bình thường thì mười hai chiếc tạo thành một đội hình, thỉnh thoảng cũng sẽ có thành lập đại đội hình ba mươi sáu chiếc. Về sau ta sẽ chuyển phát lịch biểu và lộ trình tuần tra của Ám Sa tới cho ngươi. Nếu như gặp phải nguy hiểm thì hãy tới gần chúng nó. Ngươi là người của mình, chúng nó sẽ không tấn công ngươi."
Liên quan tới sự an toàn của bản thân, Long Thành lập tức chú ý tới, hỏi rất kỹ càng.
"Chúng nó trang bị hỏa lực như thế nào?"
"Phương thức tấn công thì sao? Điều kiện đưa ra chỉ lệnh rấn công kích là gì?"
"Quy luật đội hình? Đẳng cấp Trí năng như thế nào?"
Chưa có chuẩn bị, Phí Mễ bị hỏi phải sửng sốt, mấy giây sau mới kịp trả lời: "Về những thông tin cụ thể này, về sau ta sẽ chuyển hết một lần cho ngươi. Nhưng mà ngươi cũng đừng có quá nhiều trông chờ, những đồng học khác được trang bị rất mạnh. Nếu như ngươi gặp phải những quang giáp phiên bản giới hạn kia, thì hãy mau chóng chạy trối chết. Còn có, bình thường không nên tiêu hết tiền. Đừng để đến lúc bị thương thì không còn có tiền chữa trị mà để lại tàn tật, trường học cũng sẽ không trả tiền thuốc men cho ngươi."
Long Thành nghe vậy liền không nói nữa, hắn đứng ở trước vách kính chạm sàn, nhìn chăm chú đám Ám Sa bay đi xa.
Phí Mễ cảm thấy rất khó nhìn thấu thiếu niên trước mắt. Tuyệt đại đa số thời gian Long Thành đều trầm mặc không nói, nhưng hễ là liên quan đến chuyện chiến đấu thì Long Thành luôn luôn sẽ biểu hiện ra sự nhạy cảm và chu đáo vượt quá tuổi.
Ngay vào lúc này, ánh mắt Long Thành bị một tòa ngọn núi cao vút ở phía trước hấp dẫn.
Ngọn núi đó cao hơn những ngọn núi xung quanh rất nhiều, dị thường bắt mắt, cách rất xa đã có thể nhìn thấy. Không xen lẫn đá phấn trắng và màu than chì giống như những ngọn núi khác, nó là màu đen thâm trầm với một chút đỏ sẫm.
Bay đến gần, Long Thành mới nhìn rõ ràng, ngọn núi này hoàn toàn do sắt thép xây dựng thành. Cấu trúc sắt thép màu đen dày cộm và khổng lồ tựa như những đống gỗ xếp chồng lên nhau, nhìn qua chúng nó tựa hồ đã khá lâu năm, loang lổ gỉ sét. Ánh sáng màu lam xuyên qua những cấu trúc sắt thép phức tạp mờ ảo chiếu rọi ra ngoài, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy phi thuyền, quang giáp vào vào ra ra.
Phí Mễ cũng có chút thất thần: "Đây là Trung tâm trang bị, tại nơi đây ngươi có thể mua được tất cả những gì ngươi cần, chỉ cần ngươi có đủ tiền. Quang giáp, phi thuyền, các loại linh kiện, thức ăn, tiếp tế tiếp viện, cái gì cần có đều có. Có phải là rất đồ sộ hay không?"
Long Thành nói phải.
Phí Mễ tự hào giới thiệu: "Lúc trước, nơi đây là một chỗ di tích, ngược dòng đến thời đại quang giáp cổ điển, nghe nói nó đã từng là một tòa cứ điểm sắt thép. Khi trường học mua lại thì đã sớm bị đào móc qua không biết bao nhiêu lần, bảo bối gì đó đều không còn lại, chỉ chừa một cái xác sắt thép không có tác dụng gì. Xung quanh đều là núi, kinh phí cho trường học không đủ, dứt khoát lợi dụng như phế liệu, liền đem nó cải tạo thành Trung tâm trang bị. Hiện tại, tại toàn bộ Sơn Nguyệt Tinh mà nói, nó cũng được xem là một địa điểm tham quan tương đối nổi danh."
"Bây giờ còn chưa có khai giảng, không có người nào. Chờ sau khi đã khai giảng, ngươi liền sẽ phát hiện, nơi này là địa điểm náo nhiệt nhất trong trường học. Nhất là tân sinh các ngươi, rất nhanh liền sẽ biết được cái gì gọi là [trung tâm hút máu]."
Long Thành rất không minh bạch: "Trung tâm hút máu?"
Phí Mễ cười nhạt: "Thời điểm nhập học, các ngươi đều có đem theo quang giáp của riêng mình. Thế nhưng là linh kiện thì không mang theo được, đánh hỏng thì phải có nơi để sửa chữa, đạn dược cần phải được bổ sung, địa phương này chính là muốn ép khô một chút máu sau cùng của các ngươi."
Trung tâm hút máu, chỉ nghe tên liền thấy không dễ chọc, Long Thành âm thầm cảnh giác, nhưng mà hắn có điểm không nghĩ ra, trang bị vì sao phải mua?
Hắn hỏi ra vấn đề mình quan tâm: "Ta có thể đoạt lấy trang bị của những người khác không?"
Phí Mễ trầm ngâm: "Trên nguyên tắc là có thể."
Long Thành rất không minh bạch hỏi: "Cái gì gọi là trên nguyên tắc có thể?"
Đối với vấn đề này, Phí Mễ cũng có chút đau đầu: "Kỳ thực các loại chuyện giống như cướp đoạt thì trường học sẽ không truy cứu. Nhưng ngươi là thủ tịch giám sát của Ban Tác phong và Kỷ luật, chỉnh đốn tác phong giữ nghiêm kỷ luật, đại biểu cho hình tượng của trường học. Chờ một chút, trucớ tiên để ta hỏi một chút xem sao."
Một lát sau, gã thở phào ra một hơi: "Phía trên đã có trả lời. Trên nguyên tắc a, trường học là không quản. Nhưng mà, phải chú ý, không được công khai cướp đoạt ngay tại trước mặt mọi người, một số đồ vật có đặc thù tương đối rõ ràng, dễ dàng khiến cho mọi người nắm cán, đề nghị không nên đụng."
Long Thành có chút mù mờ: "Không hiểu rõ."
Phí Mễ nghĩ đến công việc của mình và Long Thành là gắn bó mật thiết, liền xác định, làm tới luôn, cùi không sợ lở, nói: "Rất đơn giản, chính là có thể đoạt nhưng không thể để người ta nhận ra được. Tỷ như quang giáp, ngươi đoạt tới tay, tháo dỡ thành linh kiện, hữu dụng thì lưu lại, không dùng tới thì bán đi. Tỷ như phi thuyền, cải tạo một chút, sơn phết lại, nhìn qua không giống với lúc trước là được."
Long Thành rất không minh bạch vì sao phải có nhiều quy định cứng nhắc như vậy, nhưng mà hắn đã hiểu được ý của Phí Mễ.
Có lẽ đây là nan đề mà huấn luyện viên trong trường học này đặt ra, Long Thành nghĩ thầm.
Huấn luyện viên trước đây là thích đưa ra cho bọn hắn các loại nan đề, tỷ như dùng chân tháo dỡ thiết bị, không mang theo nước đi bộ trong sa mạc, vân..vân. Hắn sẽ không đi nghi vấn vì sao phải đặt ra nan đề như thế, cũng giống như hắn sẽ không đi nghi vấn vì sao sát nhân vậy, không hữu dụng.
Huấn luyện doanh dạy cho hắn biết, không nên hỏi vì sao, không muốn chết thì hãy đi chiến thắng nó. Hắn không thích huấn luyện doanh.
Huấn luyện viên nói huấn luyện doanh là nơi chốn để học được bản lĩnh, bản lĩnh chính là sát nhân sao? Hắn không thích sát nhân.
Nãi nãi cũng nói thanh niên nhân thì phải học nhiều chút bản lĩnh. Hắn thích nãi nãi.
Hiện tại hắn cần học chính là bản lĩnh đánh bị thương, Long Thành không biết mình có thể học được hay không, cảm giác rất khó.
Ngược lại, "Đoạt đồ vật phải có nguyên tắc" thì dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ không biết đó có tính là bản lĩnh hay không.
Nhưg mà Long Thành đã hạ quyết tâm, phải đem bản lĩnh "Đoạt đồ vật phải có nguyên tắc" này học được. Long Thành đã quên người nào đó từng nói qua, tiền phải tiêu tại trên lưỡi dao, hắn cảm thấy những lời này cực kỳ sai lầm, loại vũ khí cận chiến như lưỡi dao cần phải dùng tiền sao? Không! Hắn tuyệt đối sẽ không dùng tiền đi mua mấy thứ vũ khí như quang giáp.
Hắn muốn mua táo.
Ánh mắt Long Thành quét qua quét lại trên thân những quang giáp ra ra vào vào Trung tâm trang bị.
Phí Mễ bỗng nhiên có cảm giác vô cùng lo sợ, lúc này, đôi mắt của Long Thành ở trước mặt cực kỳ giống đôi mắt xanh của con sói đói, nhìn chằm chằm vào đám dê con mà mình nhốt nuôi, đang suy nghĩ nên bắt con nào để làm bữa cơm đêm nay.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Phí Mễ chợt cất tiếng khuyên: "Trước lúc khai giảng nghìn vạn lần không thể đoạt!"
Long Thành lập tức quay mặt lại, mặt không biểu tình hỏi: "Vì sao?"
Không biết vì sao, ánh mắt của Long Thành khiến cho Phí Mễ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, gã nỗ lực giải thích: "Trường học quy định, bởi vì trong thời kỳ nghỉ học, Trung tâm trang bị sẽ mở ra cho cả người ngoài, trước lúc khai giảng, có rất nhiều người ngoài trường tới nơi này mua đồ."
"Phải chờ tới ngày kia a."
Long Thành liền lười nhác tiếp tục liếc nhìn những quang giáp đó.
Phí Mễ cảm thấy mình cần phải nghiêm túc cân nhắc một chút vấn đề nghỉ việc.