Hắc Sắc Cực Quang thực hiện một động tác phi lô-gic không thể tưởng tượng nổi.
Nó bỗng nhiên gập người ôm gối, cuộn mình thành một cục, động cơ phụ phía bên phải thân thể không biết lúc nào đã khởi động, chỉa xuống mặt đất. Động cơ chính quay về phía sau phối hợp với động cơ phụ hướng mặt đất, Hắc Sắc Cực Quang chuyển động xoay tròn, giống như một cái đầu đạn xoay tròn, vù vù xuyên qua khe hở giữa đao kiếm.
Một loạt động tác nhanh như tia chớp.
Đám người còn chưa kịp phản ứng, Hắc Sắc Cực Quang đã xuyên qua toàn bộ phòng tuyến, xuất hiện tại phía sau bọn hắn.
Sau khi xuyên qua toàn bộ phòng tuyến, vù, Hắc Sắc Cực Quang giống như cây dù bật ra, thân thể đang cuộn mình bung xòe ra.
Lý Dã bị hất tung, mất đi cân bằng văng lên không trung vừa đúng lúc nhìn thấy tận mắt cảnh này, mắt trừng lớn, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi.
Thế vọt tới của Hắc Sắc Cực Quang vẫn tiếp tục nhưng nó đã hoàn thành điều chỉnh tư thế thân thể, xoay người lại mặt hướng về đồng bọn của Lý Dã, chuyển thành tư thế bay ngược. Lưu Tinh nắm chặt ở trong tay, ánh sáng tụ tập sáng lên nơi đầu nòng pháo.
Khóe mắt Lý Dã muốn nứt: "Không!"
Đoàng đoàng đoàng!
Quang đạn giống như cơn mưa, giống như bầy ong khát máu, chen chúc nhấn chìm bọn hắn, cũng nhấn chìm tiếng Lý Dã gào thét.
Rầm rầm rầm!
Ánh lửa vụ nổ chiếu sáng đường phố tối tăm, cũng chiếu sáng thân thể rực sáng như lửa của Vực Sâu Phượng Hoàng và khuôn mặt ngây ngẩn của La Mô trong buồng lái.
Lưng quang giáp bị tấn công, không có vũ khí phòng ngự kiểu lá chắn trợ giúp, chỉ có thể dựa vào giáp năng lượng phổ biến 200-300 tầng của bản thân quang giáp cấp B, đối mặt với sức nổ phá giáp 400 tầng của Lưu Tinh, nó vô cùng yếu ớt vô lực.
Các khớp nối và bộ phận mỏng manh nổ tung ngay tại chỗ, kéo theo ngọn lửa bắn tung ra bốn phía.
Thần thể quang giáp bị bao trùm trong ngọn lửa cuộn trào mãnh liệt, Sư sĩ ở trong buồng lái không kịp chạy thoát. Sau khi phá hủy giáp năng lượng, sóng xung kích vụ nổ lập tức cướp đi tính mạng của bọn chúng.
La Mỗ ngơ ngác nhìn thân xác quang giáp nhanh chóng bị ngọn lửa nhiệt độ cao đốt cháy đen thành than không ngừng phóng lớn trong tầm mắt.
Hắn hoàn toàn quên luôn điều khiển Vực Sâu Phượng Hoàng, quang giáp dựa theo quán tính bay về phía trước.
Bộp, một cây gậy đang cháy từ phía trước mặt vụt về phía La Mỗ, La Mỗ giật mình, phục hồi lại tinh thần, cuống quýt điều khiển quang giáp né tránh
―― đó là một cái tay sắt thép đứt bị ngọn lửa bao trùm.
Hít, phục hồi lại tinh thần, La Mỗ nhịn không được hít vào một hơi,
Bảy cái quang giáp cấp B...
Chỉ vừa đối mặt liền... bị tiêu diệt toàn bộ!
A vụ này... có phần thái quá a...
Khi còn ở Sơn Nguyệt tinh, mình là làm thế nào đánh có qua có về với Long Thành? La Mỗ có phần nghi hoặc.
Ai, chờ chút, người đâu chứ?
Trong tầm nhìn đã không thấy bóng dáng Hắc Sắc Cực Quang, khóe mắt La Mỗ nhảy dựng.
Không chào một tiếng đã chạy đi, có còn là đồng đội hay không?
La Mỗ có phần tức giận, nhưng mà lấy đại cục làm trọng, hắn vội vàng lao ra đường phố, lướt qua đám thân xác quang giáp đang bốc cháy. Ngọn lửa bốc cháy từ thân xác quang giáp rọi sáng đường phố, đường phố không có một bóng người.
Ngay vào lúc này, hắn bỗng nhiên nghe đến mấy tiếng nổ, hkoảng cách ước chừng hai km.
Không chút nào chần chừ, La Mỗ nhào thẳng về phía vụ nổ.
Khi hắn đến nơi thì cảnh tượng trước mắt làm hắn hơi hơi thất thần.
Đường phố rỗng rãi rực sáng ánh đèn, các bộ phận tay chân đứt gãy, các mảnh vỡ linh kiện từ quang giáp rải rác khắp nơi, cơ hồ phủ kín nửa con phố. Một số trong đó đang bốc cháy, một số thì bị máu tươi thấm đẫm.
La Mỗ nhìn lướt qua những mảnh vỡ quang giáp ở khắp nơi, nơi đây ít nhất đổ xuống năm cái quang giáp.
Hắn có phần gian nan nuốt nuốt nước miếng, hắn không thể tưởng tượng nổi chiến đấu như thế nào mới sinh ra đống mảnh vụn quang giáp thư thế này? Chúng nó là bị tháo dỡ sao?
Không hiểu sao, La Mỗ lại liên tưởng đến việc Long Thành dạy Molly học.
Mỗi lần Molly nói tới chuyện này đều là sinh động như thật.
"Lão sư đánh vào! Ta a một tiếng, lõi xử lý đột phá cực hạn, cảm giác đó... Ta nói cho ngươi biết, thoải mái đến cực điểm!"
"Thân thể mảnh mai mềm mại của ta, bùm bụp vang lên, nổ tung ra! Bùm bùm, khắp cả phòng học a, tựa như trời mưa vậy, đặc biệt ngoạn mục!"
"Tròng mắt lăn lông lốc trên sàn, ngươi có biết cái gì là mềm mại không? Sau đó, bộp, bị lão sư đạp một cước, bùng nổ. Ngươi biết cái gì gọi là bỏng ngô không? Đã từng ăn món sườn gà nướng bỏng ngô chưa?"
"Cái đầu bật qua bắn lại như bóng cao su, ta nói cho ngươi biết, cảm giác đó, thật quá tuyệt! Cảnh tượng trời đất quay cuồng đỉnh cấp nhất, cảm giác hưởng thụ đẳng cấp nhất, tựa như bị ném vào một cái máy giặt xưa cũ..."
...
"Ngươi có muốn thử xem không? 6 vạn một khóa. Chúng ta thân quen, giảm giá cho ngươi 20%!"
Bởi vì Molly miêu tả nó thực sự quá sinh động, làm cho La Mỗ có ấn tượng cực kỳ khắc sâu.
Có lẽ... Có lẽ... Hoặc chính là cảnh tượng trước mắt?
Mà tại cuối đường phố, thân thể cao to băng lãnh của Hắc Sắc Cực Quang im ắng đứng sừng sững giữa bóng đêm.
Thân thể sắt thép chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, những đường nét băng lãnh và cứng cáp dần dần hiện lên trong ánh đèn, mỗi một bước chân hạ xuống đều im lặng vô thanh.
Cảm giác áp bách khó tả, giống như sóng biển lặng lẽ vỗ vào mặt.
La Mỗ nghẹt thở, vô ý thức mà lui về sau nửa bước.
"Chú ý đuổi theo."
Âm thanh loa ngoài nghe không ra vui giận, Long Thành tựa như chỉ là đang tự thuật một sự thật đơn giản.
La Mỗ vội vàng trả lời: "Được rồi! Được rồi!"
Chờ chút!
Hắn đột nhiên phản ứng lại, rõ ràng là Long Thành không báo tiếng nào đã chạy mất không thấy bóng dáng a? Vì sao trái lại giống như là trách nhiệm do La Mỗ hắn? Có biết phối hợp không? Có biết chiến thuật không? Có ánh mắt đại cục hay không? Quả thực quá làm ẩu!
La Mỗ trong lòng có vô số con ngựa cỏ bùn gào thét vùn vụt lao qua, hận không thể giẫm đạp Long Thành thành bùn nhão.
Đại cục làm trọng!
Hít sâu một hơi, La Mỗ chậm rãi hỏi: "Vậy... Kế hoạch chiến đấu của chúng ta là gì?"
Nghe thấy giọng nói của mình, ở trong buồng lái, La Mỗ thiếu một chút lấy đầu đập vào bàn điều khiển, khiêm tốn và có vẻ lấy lòng, cực kỳ giống thuộc hạ của mình lúc trước!
Trầm mặc.
Trầm mặc giống như bóng tối đêm nay.
La Mỗ hơi sững sờ, hai mắt mở to, đầu óc quay cuồng. Lẽ nào mình nói điều gì đó không nên nói? Hay là giọng điệu không tốt? Hoặc là từ ngữ thiếu tôn trọng?
Phì!
La Mỗ thiếu một chút đập vào đầu mình mấy búa, trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì vậy? Cũng không biết chuyện gì xảy ra, thường ngày đầu óc suy nghĩ rất tốt, bây giờ lại không kiểm soát được.
Trong buồng lái Hắc Sắc Cực Quang, Long Thành bị câu hỏi của La Mỗ làm khựng lại, kế hoạch chiến đấu?
Hắn chợt nhận ra được có một cái vấn đề đã bị mình bỏ qua... Hình như là phải có một cái kế hoạch chiến đấu...
Huấn luyện viên từng nói, một kế hoạch chiến đấu tốt có thể giúp chiến đấu trở nên dễ dàng hơn phân nửa.
Kế hoạch chiến đấu...
Long Thành suy nghĩ một chút phun ra bốn chữ: "Tùy cơ ứng biến!"
La Mỗ: "..."
Không kịp nói chuyện, Hắc Sắc Cực Quang đã bay lên trời, La Mỗ vội vàng đuổi theo.
Hai cái quang giáp bay ở độ cao rất thấp, chỉ có mấy chục mét, như vậy có thể hữu quả lợi dụng các tòa nhà che chắn và còn có được tầm nhìn tốt.
Bởi che đậy thông tin liên lạc, chỉ có thể sử dụng loa ngoài, khoảng cách hai cái quang giáp rất gần.
Do dự một lúc lâu, La Mỗ nhịn không được mở miệng: "Cái này... Không giống kế hoạch chiến đấu mà ta nói tới?"
"Tốt."
Long Thành trả lời dứt khoát đến mức khiến La Mỗ bất ngờ, phải mất mấy giây sau hắn mới kịp phản ứng, không khỏi khẽ cười một tiếng. Hắn rất nhanh khôi phục nghiêm túc, nói: "Ta đề nghị chúng ta trước tiên tấn công khu vực 4..."
"Được."
Long Thành trực tiếp quay quang giáp lại, bay về phía khu vực 4.
Lời La Mỗ muốn nói vừa đến bên mép lập tức cứng lại, ngực khó chịu, hắn nặng nề thở ra một hơi, hỏi: "Vì sao ngươi không hỏi ta tại sao trước tiên tấn công khu vực 4?"
Long Thành: "Vì sao phải hỏi?"
La Mỗ không phục: "Lẽ nào ngươi không muốn biết rõ trận chiến đấu này cân nhắc đến cái gì? Có sơ hở nào? Xuất phát điểm là cái gì..."
Long Thành: "Không cần."
Mắt La Mỗ sáng ngời: "Vì sao không cần? Chẳng lẽ là bởi vì ta là Sư sĩ chỉ huy, ngươi biết Sư sĩ chỉ huy lợi hại? Tin tưởng vào mức độ chuyên nghiệp của ta..."
Long Thành: "Đều như nhau."
La Mỗ thoáng ngây người: "Cái gì là đều như nhau?"
"Đánh ai cũng vậy thôi."
"..."