Công ty TNHH giải trí Vân Châu, phòng Chủ tịch.
"A Nhã thế nào rồi?"
Giọng nam trầm ổn, lộ ra sự uy nghiêm khiếp người.
Nam tử chống hai tay trên bàn làm việc, mười ngón giao nhau chống ở dưới cằm, nhìn thuộc hạ ở trước mặt. Ông ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, da dẻ được bảo dưỡng rất tốt, mái tóc đen bóng chải vuốt chỉnh chu tỉ mỉ, đeo kính mắt gọng vàng, khí chất nho nhã, nhìn giống như một giáo viên trong trường học.
Triệu Nguyên là Chủ tịch công ty giải trí Vân Châu và cũng là ch1u ruột của Triệu Nhã. Chuyện xảy ra lần này làm cho ông ta sợ chết khiếp.
Bác sĩ phụ trách vội vàng thông báo: "Cánh tay đã được cứu chữa, tất cả cá thành phần chức năng đều đã khôi phục bình thường, nghỉ ngơi nửa tháng là có thể khỏi hẳn. Tuy nhiên, bởi vì A Nhã tiểu thư bị sợ hãi quá mức mà tạo thành chấn thương tâm lý, tốt nhất vẫn nên sắp xếp một bác sĩ tâm lý hỗ trợ cho nàng."
Triệu Nguyên gật đầu: "Đi làm đi, tìm bác sĩ tốt nhất."
"Vâng."
Triệu Nguyên quay mặt lại, tiếp đó dặn dò Giám đốc an ninh của công ty: "Với những huynh đệ hi sinh lần này, hãy cấp phát gấp đôi trợ cấp bình thường. Nhà ai có khó khăn, các ngươi tìm kiếm biện pháp giải quyết, giải quyết không được thì báo cho ta. Đã bán mạng cho Vân Châu, không thể để cho mọi người phải có nỗi lo về sau."
Giám đốc an ninh vội vàng đáp: "Thuộc hạ lập tức đi làm ngay."
Triệu Nguyên thản nhiên nói: "Đi đi."
Thuộc hạ rất thức thời ngậm miệng lại, vội vàng rời khỏi phòng làm việc.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại một gã nam tử tóc ngắn, ngồi ở trên sô pha không chút động lòng. Nam tử này vóc người khôi ngô, có một vết sẹo từ khóe mắt kéo dài đến huyệt Thái Dương, cơ bắp vạm vỡ căn phồng áo sơmi lên, tay áo xắn lên một nửa, bộc lộ ra cơ bắp chắc nịch khỏe mạnh cường tráng.
Triệu Nguyên thả người ngả ngửa tựa vào lưng so ghế, thuận miệng nói: "Đã điều tra ra rồi, là do【 Tội Đoàn 】 làm. Tuy nhiên tạm thời vẫn còn chưa có tra ra được đầu mối về kẻ đứng ở phía sau."
Nam tử tóc ngắn a một tiếng, nói: "Tội Đoàn sao, nghe nói hai năm qua đám này phát triển tương đối hoang dã."
"Dẫn đầu chính là Lưu Ngạc, nhưng mà đã bị giết chết rồi." Triệu Nguyên ấn xuống điều khiển từ xa, phía trước vách tường trước mặt hiện ra hình chiếu, rõ ràng là thi thể của Lưu Ngạc: "Đối phương mai phục tại trong kho chứa, tại thời điểm Lưu Ngạc bắt lấy A Nhã thì phát động tấn công, một kích chí mạng. Lưu Ngạc bắt lấy A Nhã, cánh tay của đối phương xuyên thấu qua vai A Nhã, chụp lấy cổ Lưu Ngạc, tựa như bóp cổ một con gà, bóp nát xương cổ của hắn."
Nam tử tóc ngắn lười biếng ở trên sô pha đứng dậy, đi tới trước mặt hình chiếu, nhìn kỹ, sắc mặt trịnh trọng.
Triệu Nguyên nói tiếp: "Đáng tiếc, đối phương không hề động tới đồ vật của Lưu Ngạc, bao gồm cả khẩu【 Lãnh Chùy 】kia, nếu không thì có thể có manh mối để truy tung điều tra thử xem. Đối phương rất cẩn thận, không có lưu lại bất cứ manh mối gì. Phía Phụng Nhân nói rằng không phải người của bọn họ."
Nam tử tóc ngắn không có mở miệng.
Hình ảnh 3 chiều biến đổi, chuyển đổi thành hình ảnh Triệu Nhã bị xuyên thủng vai: "Đây là vết thương của A Nhã, ngươi có thể phát hiện ra điều gì không?"
Nam tử tóc ngắn nhìn chằm chằm hình ảnh 3 chiều, lần đầu mở miệng, trầm giọng nói: "Lão luyện, rất mạnh, có phong cách của sát thủ."
Triệu Nguyên rất cảm thấy bất ngờ: "Sát thủ? Lưu Ngạc đã đắc tội người nào rồi sao?"
Ánh mắt nam tử tóc ngắn không có rời khỏi vết thương trên hình ảnh 3 chiều, nói tiếp: "Chỉ là có phần giống, thực lực đối phương rất mạnh, lực lượng rất lớn, rất am hiểu lợi dụng thân thể của mình. Dù cho chính diện đối kháng, Lưu Ngạc cũng không có phần thắng."
Triệu Nguyên hiếu kỳ hỏi: "Nếu như là ngươi thì sao chứ? Phần thắng bao nhiêu?"
Nam tử tóc ngắn trầm ngâm: "Rất khó nói."
Triệu Nguyên nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, giật mình hỏi: "Ngươi cũng không nắm chặt? Lợi hại như vậy sao?"
"Đừng đi chọc hắn." Nam tử tóc ngắn liếc mắt thoáng nhìn, ánh mắt có chứa mấy phần cảnh báo: "Hắn không có giết chết Triệu Nhã, nói rõ mục tiêu không phải là các ngươi. Nếu như mục tiêu của ngươi là hắn, ta cự tuyệt."
Triệu Nguyên nhíu mày: "Việc này như vậy là không giống với lời hứa của ngươi, đường đường là【 Lôi Đao 】, lời đã nói ra lại không tính sao?"
Nam tử tóc ngắn thản nhiên nói: "Hứa hẹn thì hứa hẹn, nhưng ta không muốn rước lấy tìm phiền toái cho mình."
Triệu Nguyên mặc dù có chút tức giận với sự bất nhất trước sau của đối phương, nhưng mà cũng biết không làm gì được đối phương, trầm giọng hỏi: "Vậy【 Tội Đoàn 】 thì sao?"
Nam tử tóc ngắn thần tình tự nhiên: "Nếu ngươi là muốn ta tiêu diệt Tội Đoàn, vậy thì ta đây không có bản lĩnh đó. Nếu như giết chết mấy tên nòng cốt của bọn hắn thì không có vấn đề gì."
"Mấy tên?"
"3 tên."
Triệu Nguyên nhìn chằm chằm đối phương: "Năm tên! Ta muốn năm cái mạng của bọn chúng!"
Nam tử tóc ngắn đang định cự tuyệt, Triệu Nguyên nói tiếp: "Không nên vội vã cự tuyệt, ta trả thêm 01 kg Titan Cực Quang."
Nam tử tóc ngắn nghe vậy, đôi mắt đột nhiên trợn tròn, khí thế trên người vọt tăng, như đinh đóng cột nói: "Một tuần lễ sau, ta đưa đầu người tới."
Dứt lời, y không tiếp tục dừng lại, xoay người rời đi.
Triệu Nguyên thở phào một hơi, phía sau lưng ông ta ướt đẫm mồ hôi. Quả nhiên không hổ là 【 Lôi Đao 】 Mạc Vấn Xuyên, khí tràng không phải là cường đại một cách bình thường. Ông ta cũng là người lâu dài ở địa vị cao, vậy mà khi đối diện với Mạc Vấn Xuyên thì ông ta vẫn cảm thấy có áp lực cường đại.
Nghĩ đến người thần bí mà Mạc Vấn Xuyên mới nói vừa rồi, Triệu Nguyên quyết định còn là không nên trêu chọc tới.
Tội Đoàn mới là mục tiêu chủ yếu của ông ta.
Tội Đoàn có tổng cộng mười hai người nòng cốt, Lưu Ngạc xếp hạng cuối cùng đã chết, còn còn lại mười một người. Mạc Vấn Xuyên giết chết năm người, Tội Đoàn tổn thất quá nửa, nguyên khí đại thương.
Mà chuyện này chỉ là bắt đầu, Triệu Nguyên quá lý giải huynh trưởng của mình, không đem Tội Đoàn lật tung hất đáy lên trời thì không phải là huynh trưởng của ông ta nữa rồi. Ông ta xoa trán, lần này mình không có chiếu cố tốt cho A Nhã, không thể tránh được đến lúc đó sẽ chịu đựng huynh trưởng quở trách.
Về phần kẻ phía sau Lưu Ngạc, Triệu Nguyên mơ hồ có thể đoán ra đại khái, nhưng mà còn chưa có tìm được chứng cứ. Chỉ là, loại chuyện này thì có chứng cứ hay không là không quan trọng.
Ông ta không có tự tiện hành động, chờ đợi huynh trưởng tới đây định đoạt.
Việc Triệu Nhã bị thương cũng không có phát triển thành tin nóng. Triệu gia tiêu tốn lượng lớn tài nguyên mới đem chuyện này đè xuống được, dù sao cũng có quá nhiều người nhìn thấy ngay tại chỗ.
Học viện quang giáp Phụng Nhân gió êm sóng lặng, giống như không chút nào bị ảnh hưởng bởi sự cố này. Chỉ là Trung tâm trang bị đóng cửa sớm hai ngày, không tiếp tục mở ra cho bên ngoài, toàn bộ các hoạt động sau đó đều bị xóa bỏ. Trường học cũng gửi đi các thông báo nhắc nhở liên quan, nhắc nhở các học sinh phải chú ý an toàn trong mấy ngày này, các học sinh đã đến được trường học thì tận lực không nên ra khỏi cổng trường.
Thông báo này lập tức làm cho mọi người đưa ra rất nhiều lời chế giễu, bên trong trường an toàn hơn bên ngoài sao? Trường học cũng không biết từ đâu có được sự tự tin đó.
Mà khi một cái tin tức khác được tung ra thì lập tức gây ra sóng to gió lớn trong giới học sinh.
----- oOo -----
Long Thành không bước chân ra cửa, trốn ở trong căn cứ mai rùa của hắn, trầm mê luyện tập không thể tự kiềm chế.
So với Thiết Canh vương, điều khiển Yến Chuẩn linh hoạt thuận lợi có thể nói là mượt mà như lụa. Đối với sư sĩ mà nói, đây là sự cám dỗ không thể cưỡng lại được.
Căn cứ của Long Thành khuyết thiếu một cái sân huấn luyện quang giáp. Sân huấn luyện Quang giáp ngoại trừ cần có diện tích đủ lớn ra thì còn cần có phương tiện huấn luyện đồng bộ, giá thành xây dựng không thấp. Bây giờ, trên người Long Thành chỉ còn lại có một vạn đồng, chút tiền đó chỉ dùng để đào bới sân bãi cũng không đủ.
Không có sân huấn luyện, Long Thành chỉ có thể làm một ít luyện tập nhỏ.
Chẳng hạn như điều khiển Yến Chuẩn dùng Quỷ Hỏa kiếm để gọt táo, việc này là một bài kiểm tra cực kỳ thách thức với trình độ Não khống tinh tế của sư sĩ. Quỷ Hỏa kiếm là một thanh trọng kiếm, nặng đến 12 tấn, với trọng lượng kinh người như thế, hơi chút vô ý nhỡ tay chạm nhẹ vào quả táo thì quả táo cũng sẽ bị ép cho nát nhừ. Tương tự như vậy, đối với bàn tay của Yến Chuẩn cũng là như thế, nắm một quả táo nhưng không được bóp nát, yêu cầu khả năng kiểm soát rất cao.
Đối với Long Thành lúc đó mà nói, hoàn thành việc này không phải là vấn đề gì, vấn đề là không có táo.
Bây giờ trình độ đã tụt lùi, sau khi liên tục bóp nổ ba quả táo, Long Thành đau lòng vô cùng, không chịu được nữa đành đổi thành gọt tảng đá.
Tảng đá là rất hay, không cần tốn tiền, lại không thể ăn.
Cắt xong tảng đá, là huấn luyện bộ pháp, tại bên trong không gian 3x3 mét, hoàn thành chuyển đổi tốc độ cao giữa 6 loại bộ pháp cơ sở, quang giáp không thể đụng vào đường ranh giới.
Sau khi tập luyện bộ pháp là tập luyện vung kiếm. Vung kiếm một vạn lần, làm quen thuộc với Quỷ Hỏa kiếm. Mỗi một thanh vũ khí đều có những điểm đặc thù khác nhau, chẳng hạn như trọng tâm, chẳng hạn như độ dài thân kiếm, độ rộng, đường cong của mũi kiếm, vân vân. Đây là một cái quá trình không ngừng làm quen thuộc, chỉ có phải đủ quen thuộc thì mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của vũ khí.
Không thể mưu lợi.
Sau đó là tập luyện hít thở, điều này có thể giúp đỡ thân thể khôi phục lại mệt nhọc một cách hữu hiệu.
Và sau đó...
Long Thành đã sắp xếp kín kẽ toàn bộ thời gian của mình. Muốn tìm về lại những gì đã mất trong khoảng thời gian hai năm bỏ trống thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng mà hành trình ngàn dặm cũng phải có bắt đầu với bước đầu tiên.
Trầm tĩnh tại trong tập luyện, Long Thành không có chú ý tới một cái thông báo do trường học gửi đến.
Ký túc xá của Nhiếp Tiểu Như, những giai điệu heavy metal ầm ầm sôi động vang lên từng đợt từng đợt, không khí bập bùng dao động như muốn bùng cháy lên. Nhiếp Tiểu Như nằm ở trên chiếc sô pha da thật mềm mại, nhìn chùm đèn pha lê hoa lệ, bỗng nhiên nàng cất tiếng gọi to: "A Nộ, ta muốn ăn Sơn trà."
Đang trong tập luyện, A Nộ không vui mà đáp lại một câu: "Tự mình làm đi."
Ngày hôm qua bị Lưu thúc phê bình tròn một giờ, Lưu thúc là người A Nộ tôn kính nhất, gã không dám phản bác, thành thành thật thật lắng nghe, nhưng mà cũng nghẹn một bụng lửa. Tiểu thư cứ muốn xông vào trong khu vực đông người, gã còn có cách nào chứ?
Vì vậy hai người liền bị cấm túc, trước lúc khai giảng sẽ không được phép bước ra khỏi cửa.
"A Nộ, ngươi nói xem Triệu Nhã thế nào rồi? Tại sao mục tin tức mới không có nói tới?"
"A Nộ, ngươi trước tiên dừng một chút đi, chúng ta trò chuyện một lúc đi."
"A Nộ, thật chán a! Cái trường học trời đánh này! Đây là một nơi khỉ hò cò gáy, chim không thèm ỉa a!"
...
A Nộ cảm thấy mình sắp điên luôn rồi, đây là lần đầu tiên gã đi theo bên cạnh tiểu thư để bảo vệ an toàn cho tiểu thư, bây giờ gã mới hiểu được ánh mắt những huynh đệ khác nhìn gã vào lúc đó, đó chính là muốn nói "Tự cầu được nhiều phúc" a!
Thật phiền!
Gã hận không thể tìm chút băng dán bịt kín lại miệng tiểu thư, rồi tìm một sợi dây trói tiểu thư lại, tìm mật con dao...
Được rồi được rồi, lão gia đối với mình có ân trọng như núi.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh!
Ngay vào lúc này, bỗng nhiên trong tầm mắt gã hiện lên một cái tin tức.
"Năm học này, vì để thích ứng tốt hơn với sự phát triển của thời đại, trường học sẽ thành lập lại Ban Tác phong và Kỷ luật. Bạn học Long Thành sẽ đảm nhiệm Đốc tra đầu tiên của Ban Tác phong và Kỷ luật trường ta, phụ trách chỉnh đốn tác phong giữ nghiêm kỷ luật, tuần tra trường học, hi vọng học sinh toàn trường tích cực phối hợp, để cùng chung tay đóng góp tạo nên nét đẹp sân trường cho chính chúng ta."
Thông tin không dài.
A Nộ thoáng ngây người một chút, Long Thành? Không phải là tên Thiết Canh vương kia sao? Đốc tra đầu tiên của Ban Tác phong và Kỷ luật? Chỉ bằng hắn?
Đang chán đến chết, Nhiếp Tiểu Như bật ngồi dậy: "Ai, Long Thành, Ban Tác phong và Kỷ luật! Vụ này thì thật thú vị rồi, có thể quang minh chính đại đùa nghịch hắn rồi a!"
Nhiếp Kế Hổ nắm giữa chức vị quan trọng, Nhiếp Tiểu Như từ nhỏ đã bị ảnh hưởng, mưa dầm thấm đất, so với người bình thường phải nhạy cảm hơn nhiều. Long Thành rõ ràng là bị trường học đẩy ra làm kẻ chết thay a, đứng ở phía đối lập với toàn bộ học sinh.
Thân thể nhỏ gầy của Long Thành có thể chịu được lửa giận của hoạc sinh toàn trường sao?
Quả nhiên, trên thế giới này, trong sự miễn phí cũng đều có một cái giá nào đó.
Nàng đã nảy sinh hứng thú.
Giống Nhiếp Tiểu Như dự đoán, học sinh toàn trường đều bùng nổ rồi. Ban Tác phong và Kỷ luật? Đó không phải là để đối phó bọn họ sao?
"Long Thành là ai?"
Đây là vấn để được hỏi nhiều nhất hiện tại, học sinh mới còn có người biết rõ, học sinh cũ thì hoàn toàn mù mờ, không biết gì.
Rất nhanh, có học sinh tin tức nhanh nhạy, nghe được Long Thành chính là Thiết Canh vương mấy ngày hôm trước được nhập học miễn phí. Vụ này liền giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, các loại lời châm chọc khiêu khích tầng tầng lớp lớp.
"Nông giáp Long Thành? Còn là Ban Tác phong và Kỷ luật, Ban máy móc nông nghiệp thì hay rồi, lcú đó để hắn dạy ta môn trồng trọt."
"Một tên nông dân lại muốn cưỡi ở trên đầu lão tử xả phân xả thải sao?"
"Các huynh đệ, làm thịt hắn!"
Nhàn rỗi cả một kỳ nghỉ, đám học sinh lập tức trở nên hứng thú bừng bừng, nghe tin lập tức hành động, suy nghĩ làm thế nào để "Rất tốt" nghênh tiếp Đốc tra đại nhân của bọn họ một chút!