"Phía trước phát hiện hạm đội mục tiêu! Chiến hạm cỡ trung 7 chiếc, chiến hạm loại nhỏ 22 chiếc! Vị trí 4633475, 1376575, 9100201! Đếm ngược thời gian dự tính tiếp cận, 6 tiếng 46 phút 25 giây!"
"Các chiến hạm chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"
"Thay đổi kênh thông tin thành kênh chiến đấu!"
Tại liên quân Sơn Nguyệt Sâm, trên các chiến hạm cất vang tiếng chuông cảnh báo, các tổ kiểm tra bảo trì và các nhân viên hậu cần mặt đất đang nghỉ ngơi rất nhanh bỏ ly cà phê trong tay xuống, bọn họ chạy tới kho quang giáp. Bọn họ cần phải hoàn thành kiểm tra bảo trì quang giáp, bổ sung năng lượng, đạn dược vân vân, một loạt công tác chuẩn bị trước chiến đấu, đảm bảo sư sĩ vào đến khoang điều khiển là có thể xuất kích ngay.
Các Sư sĩ bắt đầu thực hiện một vòng tu chỉnh sau cùng.
Mỗi người có thói quen bất đồng, có sư sĩ tại trước chiến đấu thì thích nghỉ ngơi chốc lát, có người thì thích minh tưởng, còn có người thì tiến hành một ít huấn luyện làm nóng người, làm cho tư duy và thân thể của mình trở nên linh động.
Chiến đấu trong vũ trụ so với chiến đấu bên trong tầng khí quyển thì càng thêm phức tạp tàn khốc. Hạm pháo có uy lực kinh khủng cùng với đạn lạc ở khắp mọi ngơi, đối với các sư sĩ mà nói, đều là tràn đầy nguy hiểm không thể xác định.
Chiến hạm chỉ huy tối cao của hạm đội, chiếc Vĩnh Huy.
Bên trong trung tâm chỉ huy tác chiến, một mảnh bận rộn, bầu không khí khẩn trương.
Trên bàn hội nghị, hình chiếu ba chiều biến động thời gian thực, vừa xem hiểu ngay. Bên cạnh bàn ngồi đầy người, Nhiếp Kế Hổ ngồi ở ghế chủ trì hội nghị, bên trái hắn là Vũ Liệu Nguyên, phía bên phải là Hoàng Xu Mỹ.
Vũ Liệu Nguyên xương gò má lồi ra, mặt mày hãm sâu, râu ria thô đen dày đặc, ánh mắt sắc bén. Hắn là Vũ gia thủ tịch sư sĩ, đẳng cấp sư sĩ cao đến cấp 11, là cao thủ nổi danh tại Sơn Nguyệt Sâm tinh hệ.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cuối cùng đã chụp được bọn chúng!"
Ở đối diện, Hoàng Xu Mỹ nắm một chai bia trên tay, ùng ục ùng ục nốc một ngụm, khà một tiếng: "Đánh xong sớm một chút, bị đàm nhóc này làm phiền chết! Làm lỡ lão nương uống rượu!"
Hoàng Xu Mỹ một đầu tóc ngắn màu nâu, khuôn mặt xinh đẹp. Nàng cực kỳ thèm rượu, nhất là trước lúc đại chiến, thích uống đến lúc hơi say say. Trước mặt xếp hơn hai mươi chai bia, trong đó phân nửa là chai không.
Mặt nàng đỏ bừng, nhìn qua tựa như trái táo mê người, khuôn mặt không tự chủ mà lộ ra vẻ phong tình.
Nhưng mà đám đàn ông tại đây, không có người nào dám nhìn nàng nhiều chút.
Thân là Thủ tịch sư sĩ của Hoàng gia, Hoàng Xu Mỹ làm theo ý mình, là nữ nhân điên trứ danh, khi nổi điên căn bản không người nào ngăn được. Ngay cả Hoàng gia gia chủ đối với nàng đều cực kỳ đau đầu, nếu không phải lần này bởi vì Hoàng Phi Phi bị vây khốn, từ đầu nàng sẽ không nghe theo hiệu lệnh.
Hoàng Xu Mỹ là dì Hai của Hoàng Phi Phi, cực kỳ yêu thích Hoàng Phi Phi, từ nhỏ đã rất sủng ái.
Khi Vũ Liệu Nguyên còn trẻ, từng ăn qua không ít vị đắng từ Hoàng Xu Mỹ, hiện tại nhìn thấy nàng còn là có điểm đau đầu.
Mỗi người tại đây đều là đại biểu của các đại gia tộc tại Sơn Nguyệt Sâm tinh hệ, hoặc là thủ tịch sư sĩ của gia tộc, hoặc là trưởng lão gia tộc, nhưng mọi người đều thức thời mà ngậm miệng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm (làm lơ), tựa như không nghe được cái gì. Bọn họ hoặc là từng chịu thiệt thòi với Hoàng Xu Mỹ, hoặc là nhiều ít đã nghe qua hung danh của nàng, biết rõ Hoàng Xu Mỹ không thể trêu vào.
Nhiếp Kế Hổ nhìn không khí họp nhạt nhẽo, ho nhẹ một tiếng: "Lần này, Sơn Nguyệt Sâm tinh hệ chúng ta gặp phải cục diện khó khăn nhất từ trước tới nay, chỉ có mọi người đồng tâm hiệp lực mới có thể cùng vượt qua cửa ải khó khăn này. Bao gồm cả ta trong đó, gia nghiệp mọi người đều tại nơi này, hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không. Lần này nếu như không thể đẩy lùi An Mạc Bỉ Khắc hải tặc đoàn, vậy về sau nhất định sẽ có càng nhiều hải tặc đoàn đến địa giới của chúng ta tống tiền, chúng ta còn thế nào sống được?"
Đại biểu các nhà không khỏi thần tình nghiêm túc, bọn họ dồn dập gật đầu, Nhiếp Kế Hổ nói ra chuyện bọn họ lo lắng nhất.
Ngay vào lúc này, có tiếng ngáy vang lên, mọi người ghé mắt.
Hoàng Xu Mỹ nằm tại trên bàn, ngủ rồi.
Nhiếp Kế Hổ lộ ra nụ cười khổ, nhìn về phía Vũ Liệu Nguyên, Vũ Liệu Nguyên hướng hắn bày ra vẻ buông tay, đồng dạng không biết làm sao.
Nhiếp Kế Hổ thấy thế, dứt khoát không tiếp tục nói lời vô dụng: "Mọi người đều trở về chuẩn bị đánh đi."
Liên quân chính là như thế, trên danh nghĩa hắn tuy rằng là quan chỉ huy tối cao, nhưng mà chỉ có thể chỉ huy được thuộc hạ của chính hắn. Tinh nhuệ các đại gia tộc chỉ nghe theo mệnh lệnh của thủ lĩnh bọn họ.
Mọi người dồn dập đứng dậy, cáo từ Nhiếp Kế Hổ, trở về chiến hạm của mình.
Thời gian từng chút trôi qua, khoảng cách song phương từng chút kéo gần, bầu không khí trở nên càng thêm khẩn trương.
Nằm tại trên bàn, Hoàng Xu Mỹ bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt say lờ đờ mê ly. Nàng đứng lên, lung lay lắc lắc, hộ vệ ở bên cạnh vừa mới chuẩn bị đưa tay ra, vừa đúng lúc đụng vào ánh mắt nàng, ánh mắt băng lãnh ẩn chứa sát cơ khiến thân thể hắn tức thì cứng đờ.
Hoàng Xu Mỹ như không có chuyện gì mà chuyển dời ánh mắt, vừa lắc lắc đầu, vừa chuẩn bị trở về chiến hạm của mình.
Ngay vào lúc này, sĩ quan phụ tá của Nhiếp Kế Hổ bỗng nhiên nói: "Tổng ty! Không thích hợp!"
Hoàng Xu Mỹ dừng lại bước chân.
Nhiếp Kế Hổ trong lòng nhảy lên, hắn ổn định tâm thần, trầm giọng hỏi: "Tình huống gì?"
Một trận chiến này đối với hắn mà nói, chỉ có thể thắng không thể bại.
Nếu như thắng lợi, Nhiếp gia có thể nhận được đại tộc bản địa tán thành, mà nắm giữ thực lực quân sự mạnh nhất, hắn cũng sẽ trở thành chủ nhân chân chính tại Sơn Nguyệt Sâm tinh hệ. Còn nếu như thất bại, Nhiếp gia cùng hắn sẽ mất đi tất cả.
Sĩ quan phụ tá có chút lắp bắp: "Tốc độ của hạm đội mục tiêu có khác thường. Bắt đầu từ khi chúng ta phát hiện bọn chúng, tốc độ của hạm đội mục tiêu không có bất cứ biến đổi gì."
Nhiếp Kế Hổ cái đầu ông một tiếng, giống như chịu đựng một quyền, đầu óc trống rỗng.
Mấy giây sau, hắn đè nén trấn định lại, hoắc mắt đứng lên, gấp giọng nói: "Lập tức phái ra quang giáp điều tra, lập tức!"
Sắc mặt hắn trắng bệch ngã ngồi tại trên ghế.
Lẽ nào... Đây là mồi nhử?
Hoàng Xu Mỹ bỗng nhiên nở nụ cười, nàng lần nữa trở lại bên bàn, nắm lên một chai bia, ngửa đầu nốc một ngụm, lúc này mới chưa thỏa mãn mà ha ha cười nói: "Có ý tứ! An Mạc Bỉ Khắc quá có ý tứ rồi! Toàn bộ tinh hệ đều bị bọn họ chơi đùa được xoay quanh!"
Nhiếp Kế Hổ cuối cùng kiềm chế không được, giận tím mặt: "Ngậm miệng!"
Hoàng Xu Mỹ cũng không có tức giận, cười ha hả mà uống bia.
Rất nhanh tin tức từ phía trước truyền đến khiến Nhiếp Kế Hổ như rớt hầm băng.
Đó là một cái hạm đội không người, toàn bộ chiến hạm đều là thuyền hàng cải tạo ngụy trang thành, phía trên đặt ra con đường tự động phi hành.
Mồi nhử!
Liên quân Sơn Nguyệt Sâm lúc này đã thành một mớ hỗn loạn, hạm đội ở phía trước là cái ngụy trang, vậy An Mạc Bỉ Khắc hải tặc đoàn chân chính ở đâu? Người có ngốc mấy lúc này đều có thể đoán được, mục tiêu của An Mạc Bỉ Khắc là sào huyệt của bọn hắn.
Mà ngay vào lúc này, mỗi cái đại gia tộc cơ hồ đều nhận được tin tức bị các nhóm nhỏ tinh nhuệ hải tặc tập kích, tổn thất thảm trọng.
Hoàng Xu Mỹ nhìn thoáng qua tin tức gia tộc truyền đến, ha ha nở nụ cười.
Nhiếp Kế Hổ ngẩng đầu, mặt không biểu tình hỏi: "Hoàng gia đã đẩy lùi hải tặc?"
Hoàng Xu Mỹ xem thường nói: "Đẩy lùi? Ta không tại, bọn họ có thể đẩy lùi người nào? Một đám phế vật!"
Nhiếp Kế Hổ gầm lên: "Vậy ngươi như thế nào còn cười được?"
"Liên quan gì đến ta." Hoàng Xu Mỹ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên lạnh: "Đây là một lần sau cùng, ngươi la to với ta. Lần sau, ta giết sạch toàn bộ thuyền của ngươi."
Sĩ quan phụ tá của Nhiếp Kế Hổ giận dữ, nhảy đứng lên: "Làm càn..."
Lời còn chưa dứt, cái đầu hắn bùng nổ tựa như dưa hấu vậy, mà chai bia trong tay Hoàng Xu Mỹ thì biến mất không thấy.
Hộ vệ ở xung quanh không khỏi sắc biến, họng súng soàn soạt nhất tề chỉ vào Hoàng Xu Mỹ.
Hoàng Xu Mỹ hồn nhiên không để ý, nắm lên một chai bia khác, tiện tay bật nắp chai ra, ngửa đầu nốc một ngụm.
Nhiếp Kế Hổ nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng hỏi: "Ngươi không lo lắng cho Hoàng gia?"
Hoàng Xu Mỹ không cho là đúng nói: "Ta tại, Hoàng gia tại, có cái gì phải lo lắng?"
Nàng đưa chai bia trong tay lên, hướng Nhiếp Kế Hổ dò hỏi: "Ta thấy tâm tình ngươi không tốt, có muốn làm một ngụm khay không?"